
Sáng... Tàu đã đến sau năm phút em chờ, em uể oải bước lên. Ở cuối toa còn một ghế trống. Tàu vút đi, lại tiếng rít khe khẽ quen thuộc của kim loại nghiến lên nhau. Em nhắm mắt ngủ nốt giấc ngủ còn dang dở...
Anh không hoàn hảo, cao hơn em có một chút và mập mạp, trên khuôn mặt anh nét gì cũng tròn. Em bỏ qua hết vì em ngưỡng mộ giọng nói trầm ấm và chuẩn của anh--ít người sống trên đất này có thể nói tiếng Anh chuẩn thế. Anh luôn đi làm sớm, và năng hỏi han em. Anh ít cười, nên khi anh cười với em, em đã nghĩ đấy là hoa của sa mạc. Đã bao nhiêu quả táo em tặng anh làm bữa sáng vào những hôm trời mưa nhỉ?
Chuông tàu kêu to và chậm rãi khi vào ga tiếp theo. Anh nên chào em đi, em nhìn thấy vợ anh rồi.
---
Tàu lại rồ máy nặng nề chuyển bánh, các ống nước trắng đỏ dọc theo thành đường hầm như kéo dài vô tận.
Anh vốn không phải chàng trai khô cứng mặc dù anh học về tự nhiên. Anh mạnh mẽ, đi nhiều nơi, anh đã trải qua nhiều cảm xúc lãng mạn và chân thật của sách vở, anh nhiều tài và lớn hơn em hẳn. Mùa đông ấy anh rủ em ngồi cạnh, bàn về chuyện đời, giữa một căn phòng ít người, thơm mùi len dạ, khói thuốc, và ly rượu đắng mặn ấm lòng. Anh kể về những chuyến đi, những bức ảnh mà anh nhớ mãi, về chuyện tình cảm nhạt nhòa của anh.
Em, giữa những bộn bề và áp lực, cũng có những phút đồng hồ được cuốn vào một cuộc sống khác--cuộc sống của anh, không có công việc, không có những người mà em không ưa, không có luật lệ đề ra, không có trói buộc của lễ tắc. Tự do và được che chở. Thời gian rất chậm, không gian ấm và mơ hồ.
Ta bước đi trên con đường nhỏ và không người của đêm tối. Lạnh, gió, tay anh khép chặt trong túi áo anh, tay em cuộn lại trong túi áo em. Em đã tự hỏi sao mình ấm thế, là ly rượu hay là gì khác.
Tiếng chuông tàu lại vang lên, tàu trờ vào một ga mới. Em biết anh đang mệt mỏi lần theo con đường lựa chọn của mình. Con đường của anh khiến anh quay lưng lại với những giá trị đẹp đẽ của cuộc sống. Anh cứ dò dẫm tiếp đi, em không trân trọng nữa.
---
Cửa tàu đóng nhẹ, ánh sáng của ga ngầm vừa qua tụt lại phía sau. Tàu lại lao giữa bóng tối, lan can, và những đường ống.
Anh lịch thiệp, khiêm tốn và toàn diện. Anh coi bề ngoài khỏe mạnh là tiêu chí thẩm mỹ hàng đầu của người đàn ông. Anh tập cho mình đủ những môn nghệ thuật hình ảnh, em thích. Anh bất mãn với những suy đồi của văn hóa và cung cách làm việc, nhưng anh không phủi tất và quay lưng lại. Anh thay đổi nội dung của tủ quần áo để làm mới mình. Anh vẫn rong ruổi sáng tác ra những hình ảnh đẹp từ những nơi không đẹp.
Lại ga tiếp theo kìa, tàu xóc lên một chút. Anh sắp đi, và anh cũng nên đi để nhận ra trên đời còn có nhiều thứ phải quan tâm hơn cái đẹp. Em đã xem hết ảnh các cô gái chiếm trọn bộ ảnh của anh rồi.
---
Tàu có vẻ như đi nhanh hơn. Tàu đưa em về quá khứ?
Anh cũng toàn diện nữa, cũng tự nhiên và xã hội, cũng con số của công nghệ, cũng văn thơ nhạc họa. Đôi lúc em thầm nghĩ không biết anh có thiếu thực tế không, vì con số mà anh tiếp xúc chỉ là sản phẩm của công thức quy ước, trong khi văn thơ nhạc họa đưa anh bay lên...
---
Tàu đông hơn rồi.
Anh chăm lo cho em như một người cha chăm lo cho con mình. Anh luôn ở trong vị trí của em để xét đoán và đánh giá. Anh chấp nhận sự vô lý của em như nét chua không thể thiếu trong món canh cá. Anh kiên nhẫn và đáng trân trọng. Nhưng anh ở thực tại nhiều quá mà không mấy khi nghĩ về tương lai. Anh có chín hơn được không?...
---
Tàu đi như không có bến cuối, cứ vài phút chuông lại dóng dả vang lên. Người xung quanh đông hơn, đứng trước mặt em là chen chúc những mái đầu hoa râm, đen, nâu, vàng. Không gian rất lặng, căng thẳng của những người đi làm. Chiếc ghế em ngồi giờ có giá trị cao lắm, vì một tích tắc em đứng lên sẽ có nhiều người cùng nhào tới. Em đã nên xuống tàu chưa?
