Wednesday, January 23, 2008

Tản mạn: Ngủ quên

"A little further...", he sings


Hôm nay cho mình nông cạn một tý, tại vì xét ra chẳng có gì nhiều để mà nói ngoài chuyện công việc tay phải tay trái cứ kéo thành cái đuôi dài thượt. Ảnh hoa lá đặt vào nhìn cho nó rung rinh, chứ chẳng liên quan gì đến nội dung bên dưới.


1. Sợ ăn. Hàng thì đặt uỵch đĩa bánh trước mặt mà không cho thìa dĩa. Hàng thì đồ cay quá, đang ăn tự dưng thấy uống nước nóng cũng như lạnh, lưỡi được tẩm ớt không còn cảm giác gì. Hàng thì cắm cọng rau mùi vào miếng đậu phụ, chưa tìm hiểu được là đặc sản dân tộc nào. Xét chung toàn ngồi giữa cơ quan buốt giá và miệng thì thèm bún riêu. Biết là giết cua thì dã man, nhưng chắc ngồi nghĩ không thôi thì cũng chưa phải là tội lỗi lắm.


2. Kiểu này vẫn phải lấy chồng thôi, tất cả mọi chuyện bắt đầu từ một con thạch sùng phơi bụng chết ngửa. Nửa tiếng buổi sáng cầm hai miếng bìa to đứng mếu máo đấu tranh tư tưởng dũng cảm dọn nó hay là để đến tối có người giúp (và rồi đi làm muộn) cũng đủ để thấy có đàn ông trong nhà - không sợ thạch sùng chết, gián, chuột, giun rết, cóc nhái, bướm ma - là quan trọng thế nào. Ít ra cũng có người giúp mình cầm hai miếng bìa. Lấy chồng đầu tiên là vì khả năng dám cầm hai miếng bìa.


3. Con người thay đổi nhanh chóng thật, thoắt cái quay 180 độ. Mình cố xoay có 90 độ mà sái chân vẹo cổ.


4. Xét ra sống được 23 năm rồi cơ đấy, các hoạt động chính trong 23 năm là trâu bò, hưởng thụ, và đờ đẫn. Một chị bạn bảo chỉ thích ở nhà làm vợ hiền mẹ đảm, chồng thương yêu nuôi nấng, nhưng tới 26 tuổi mà chưa kiếm được anh nào ra dáng như thế thì coi như đời đời không kiếm được, cho nên làm thân trâu bò tự nuôi mình thôi. Trâu bò thì tốt thôi, nhưng theo mình cái chính là sống thế nào, chứ còn tư tưởng “dám làm” – mạo hiểm ấy – thì chưa có, mà chưa có thì chưa làm, mà chưa làm thì đời cứ bình bình thế này, không có gì "hay hay lạ lạ" để làm ta ngạc nhiên hoặc hồi hộp.

Sẽ không có buổi sáng dậy chim hót líu lo, mây trôi bồng bềnh, rồi giụi mắt một phát có túi vàng ba gang rơi phịch xuống cạnh chân giường.

Cũng sẽ không có chuyện quay qua quay lại thấy cả tá ống kính máy ảnh đèm đẹp vây quanh, và kê ở bốn chân giường là bốn ống Carl Zeiss cứng cáp, to như chân voi.

Cũng sẽ không có hoàng tử / công chúa bưng điện thoại, máy tính xách tay, báo buổi sáng, cùng cà muối trộn sữa tươi đến đặt tận tay, rồi nhảy múa cho mình xem đâu.

Tuy nhiên cụ thể là từ tư tưởng chuyển hóa thành hành động như thế nào thì còn phải nghĩ, mà có 10 lần thì 11 lần háo hức trèo lên nằm trên giường vắt tay nghĩ được đâu dăm phút là ngủ quên.


5. Phải, ngủ quên là bệnh kinh niên. Có là bệnh thì mới có lúc phải viết những dòng này.


5 comments:

  1. Mình này, ước mơ lấy chồng chỉ vì có con thạch sùng chết nằm phơi bụng giữa nhà của mình giản dị nhỉ, giản dị quá cơ í :"> Nếu bắt nguồn từ đám cưới như thế thì tao thành thật với tình yêu luôn là tao chả sợ mấy cái thể loại côn trùng bọ chết ấy bao giờ, nhìn là phăng phăng, ghê tay đấy, nhưng đành cầm lòng cho sự kinh dị trôi qua thôi :-S
    Ăn Suntec tí xíu thì ngon, chứ ăn nhiều là ngấy thật. Cảm giác ăn hàng liên miên khiến mình thấy ... vô gia cư! Mà thôi í, mình sắp về VN ăn bún riêu cho cả 3 bữa sáng trưa tối đấy thây??
    Mí cả muốn nghĩ và tưởng tượng thì cứ tự nhiên, nhưng khi mình tỉnh í, trên tàu xe, ở cơ quan chẳng hạn. Cứ lên giường mới tưởng thì ngủ là phải :P

    ReplyDelete
  2. Chậc, hee, mình, đã nói là cho tao nông cạn tý mà... Con nào chết nằm sấp thì đã ghê rồi, đằng này nó phơi bụng ra làm tao bủn rủn hết cả chân tay (vì tao nghĩ là tối hôm trước chắc tao đã đạp vào nó rồi nó mới ngửa ra thế) :-S.
    Không phải ăn Suntec đâu mình, đấy là hình thức tự vẫn. Nhưng ăn nhà hàng hay ở nơi nào cũng thế, về nhà nấu mỳ gạo với rau hay nấu cơm với đậu phụ còn thấy thực sự ngon miệng. Mùa này về HN làm gì có cua đồng mà bún riêu hở mình? :D
    Ban ngày trâu bò, tâm trí đâu để nghĩ, tối về tao cứ nghĩ tý là ngủ tít mít lúc nào không biết :">.

    ReplyDelete
  3. Bai viet them phong cach hom hinh de thuong, em doc ma cuoi` xai' ca quai ham`. Thich nhat la cau ket luan "Lấy chồng đầu tiên là vì khả năng dám cầm hai miếng bìa". Bo tay chi haha

    ReplyDelete
  4. Không thấy tội nghiệp mà còn trêu chị :((. Trêu là từ nay có thạch sùng chị mời em sang cầm bìa dọn giúp :P

    ReplyDelete
  5. chị làm em chết cười í ạ ! may mà em đọc cái entry này trong lúc đang nằm :), chứ chẳng may đang ngồi trên ghế thì té u đầu mất :))

    ReplyDelete