Tuesday, April 1, 2008

Tản mạn: Khi nào thì no?

Sáng thứ hai đầu tuần, mắt trái nhắm, mắt phải mở một nửa, bạn Mây bật máy lên và đọc phải những dòng này:

"Thịt rang.
Hehe, mẹ tớ đang rang thịt cho cháy cạnh. Thơm nức mũi, lại còn cả cái màu vàng ruộm nữa chứ.
Thịt rang cháy cạnh mà ăn với rau mùng tơi nấu mướp nhỉ?
Cả lạc rang tớ cũng thích.
Nghe cái chữ "rang" nó mới ngon làm sao!!! "

Đây là những câu độc ác nhất mình từng đọc - ác từ câu chữ cho đến thời điểm. Trong đầu lập tức liệt kê danh sách một bàn ăn lung linh những món như thế này: thịt rang cháy cạnh (mà không cháy cũng duyệt), canh mùng tơi với mướp, mấy quả cà thật già, vài cọng dưa muối còn hơi xanh, nước mắm ớt chỉ thiên, tép rang khế, đậu phụ rán... Thế rồi giấc mơ vào cái buổi nửa trưa nửa sáng chỉ bay quanh đĩa đậu phụ rán, mà nói đến đậu phụ là phải nói đến mắm tôm, mà từ mắm tôm thì ra bát bún riêu. Mà đã vời sang đến bún riêu thì thôi rồi...

Sự căng thẳng và đấu tranh tư tưởng gay cấn về một bàn thịnh soạn ấy tạo thành một tiêu chuẩn đánh giá bữa ăn, và bữa trưa hôm qua làm mình đầy thất vọng. Trưa nào thì việc ăn cũng như đánh vật thôi, nhưng hôm qua vật bị thua ạ, chỉ vì tiêu chuẩn bữa cơm Việt Nam cao quá!

Sự gay cấn còn chạy sang đến tận hôm nay, làm trời chiều tối mưa gió ùng oàng bạn vẫn dép guốc lọc cọc đi làm về ghé mua bằng được mớ rau mùng tơi. Bữa tối hỉ hả - một bát canh mùng tơi nấu với tôm khô thật lớn (có khi gọi là chậu canh thì sát với thực tế hơn), và "Friends". Đừng hỏi mình ăn thế làm sao no được. No là ở tinh thần ấy.

Cuối tuần này, nếu mà không bị lôi kéo ra khỏi nhà, thể nào cũng phải có thịt rang cháy cạnh, nước mắm ớt, và đậu phụ rán. Đậu phụ...

Một số kinh nghiệm được rút ra là:
1. Không đọc blog khi không ở cạnh bếp với xoong chảo trên hai tay và lò đã nhóm.
2. Không đọc blog của người Hà Nội.
3. Không đọc blog vào sáng thứ hai.
4. Không đọc blog khi đói.
5. Xem lại bốn điều trên.
6. Nhẩm lại điều 5 mỗi tối trước khi chui vào hang đi ngủ.
7. Không đọc blog.

Lời của chủ bút những câu độc ác: "Em chỉ định làm đau lòng một vài zai, hic, vô tình làm đau lòng cả các gái ở xa nữa." Bạn bè kích nhau học tập làm việc tấn tới thì tốt, còn kích trên phương diện ẩm thực này là kích động, tức là kích để cho bạn manh động. Mình suy xét thấy rất là không nên.

Đói. Cuối tuần sẽ có đậu phụ. Ơi đậu phụ... Thôi ngất đây :((.


6 comments:

  1. Nồng nàn nhỉ :-)

    ReplyDelete
  2. Oi! Thi.t rang cha'y canh chi'nh la mo'n tu? cua em, em suot ngay lam :|
    Ma o day ko co' dau phu. ngon nhu o? nha` chi nhi :D ra'n len an cha'n chet, cho nen tu khi sang day em chua tung an dau phu lan nao.

    ReplyDelete
  3. haizzZ, hôm nay nhà chị cũng có món thịt rang cháy cạnh đây. Ăn nhiều ngán quá, hihi :D

    ReplyDelete
  4. :p Oi zoi oi, em da hua' ve nha` se dai~ chi roi con gie. Lai con mang' em the' nay nua chu' :(( Ghet' cai' mat ! T_T

    ReplyDelete
  5. @ Peony: ôi em, méo mó có hơn không -- đã thèm thuốc thì thuốc gì cũng hút ý.
    @ Quân: Thế này mà nồng nàn á? Đây là Mây trong cơn bĩ cực, hic.
    @ Linh: Tôi còn chưa nêu vụ treo chả lá lốt trước miệng mèo nhớ! Tôi về phải đãi cả chả lá lốt đấy /:).
    @ chị Mèo: Em đã làm gì chị nào? :((

    ReplyDelete
  6. Quân thấy nồng nàn mà :-)! Nhưng mà nếu như đối với Mây là cơn bĩ cực thì phải cố mà đấu tranh tư tưởng đi thôi :D!

    ReplyDelete