Sunday, December 23, 2007
Tản mạn: Một năm
Giết em
Đã mang một mối tình
...
Giết em, giết em
Thế nên cỏ hoa thật là dễ thương..."
Nhanh như thế, một hai tuần nữa người ta lại đưa nhau phong bì vào dịp xuân mới, và loáng thoáng một vài câu chúc "an khang thịnh vượng". Phong bì, theo nghĩa bóng, thì dày hơn, còn những câu nói xã giao thuộc về truyền thống ấy cứ nhạt dần khi mỗi lớp trẻ lớn lên, và bị vùi dần xuống các lớp đất ẩm khi mùa mưa tới mỗi năm. Mùa mưa...
Mùa mưa ở cái xứ không phải Hà Nội đến sớm, đến khi trời Hà Nội còn đang tiết đông, rét buốt gió mùa; còn đến Tết âm lịch thì ở đây đã như mùa hạ mất rồi, nóng, và chẳng có không khí se se của Tết. Vì vậy có thể xem như khi Hà Nội bắt đầu chớm rét thì nơi đây đã là mùa xuân. Mưa bắt đầu từ đầu tháng 12, và dường như không có ngày nào tạnh hoàn toàn. Lúc nắng nhẹ, lúc mưa, lúc vừa nắng vừa mưa. Nhưng mọi thứ khác trong cuộc sống đã tạm ổn định, đã mang dáng dấp của một người luống tuổi được trẻ con trong nhà tin cậy mỗi khi ông gật gù và tặc lưỡi sau ngụm trà: "Ừ, tàm tạm, tàm tạm..."
Giờ này năm ngoái, trời cũng mưa tầm tã vài tuần, và các chương trình đối thoại trên đài cũng chỉ quanh quẩn lạm bàn về chủ đề mưa, bao giờ quần áo khô, và liệu ngày mai có thể là ngày cả nước không mặc quần áo đi làm được không. Khi ấy cuộc sống tôi ngổn ngang, và mưa không có tầm ảnh hưởng gì dù chỉ là một chút ít. Thường thì một ngày bắt đầu bằng nỗi sợ mỗi khi phải thức dậy, và kết thúc bằng những tiếng thở dài của một người mất ngủ. Thực tế chỉ tạm được quên đi khi tôi cầm máy - khoảng thời gian này cũng là lúc tôi bắt đầu nghiêm túc xem việc chụp ảnh là một nghệ thuật, không chỉ là các hình thù màu sắc để xoa dịu những con mắt nhìn vào, mà còn là điều duy nhất có thể đem lại cho tôi nụ cười.
Một năm. Bao việc đã thay đổi, kể cả con người. Có người có thể giữ độ trẻ trung trong vài năm, và cũng có người ngồi đếm một hai năm như thể một dãy số dài lắm. Mà con người thay đổi, ảnh cũng thay đổi. Tôi từ bỏ những gam màu tươi để đến với những gam tối, mang sắc xám, xỉn, màu mà người ta vẫn gọi là màu chết. Tôi từ bỏ phong thái chụp ảnh du lịch để đến với những lần bò trên mặt đường, hố rác, bờ hồ, hay bùn đất sau mưa. Tôi từ bỏ những tiện ích của một máy ảnh với các chức năng tự động để đến với những thao tác thủ công, "chân tay", và chậm chạp.
Một năm. Cuộc sống đã sáng hơn, có nhiều thứ giúp tôi vui, nhưng vẫn thế, chỉ những bức ảnh có thể thực sự đem lại cho tôi nụ cười. Cái tôi dần có được là cảm giác trân trọng sản phẩm của mình, hơn một chút, hơn chút nữa, và có lẽ thêm vài cái "chút" sẽ gom thành rất nhiều.
Một lần nữa, lại cho một mùa mưa...
Thursday, December 6, 2007
Thursday, November 29, 2007
Chuột thu âm
Túi rỗng.
Con nheo nhóc một đàn chờ photoshopped.
Chồng Canon nằm im chờ lau ống kính.
Người người réo đòi nợ ảnh.
Các bạn bình tĩnh xem hai con "chuột" hét nhé. Đến cuối tuần bạn Mây giả nợ cho

Sunday, November 18, 2007
Tản mạn: Thị và quê
1. Hà Nội hoa nhiều lắm, vẫn chưa phải mùa đông. Cúc vẫn rạng rỡ trắng vàng, cao lênh khênh trên những sạp hoa rong. Hồng được bó trong giấy báo của ngày hôm trước, cứ vài chục bông một bó, theo màu. Các bó xòe ra như quạt trên chiếc sạp tròn sau yên xe đạp, như rẻ bài tam cúc, như cầu vồng.
Dọc theo thành Thăng Long cổ phố Hoàng Diệu là những bồn hoa, lại là cúc, nhưng màu sắc là vô vàn. Thị vén gấu quần chui vào giữa đám đất còn ướt sau một đêm sương để tiến lại gần. Những tưởng cúc chỉ có đỏ, vàng, trắng, hóa ra đỏ cũng dăm bảy sắc đỏ, từ đỏ da cam đến đỏ tím, và hồng thì cũng không kém phần đa sắc, rung rinh những cánh hoa từ hồng phấn tới hồng tro.
Thị khoái chí rút vũ khí giắt bên hông, lia qua lia lại, tiếng cửa trập của máy kêu xoành xoạch đầy say mê. Bống có một, rồi hai, rồi nhiều bàn tay lọt vào trong ống kính của thị, bẻ ngoéo những cành hoa mơn mởn. Thị ngẩng lên, những anh chị công nhân, mặc tuyền một màu xanh, ngồi bên cạnh một xe cút kít gỉ sét, bên trong là một rừng lá xanh và hoa đủ sắc vừa bị bẻ. Giá thị có cả xe cút kít ấy mà rải hoa khắp Singapore, chắc cũng đủ để ngụy trang cho cuộc sống nơi đây đấy nhỉ?!
2. Thị về một làng quê miền Bắc. Đường lát gạch hồng, hai bên là rãnh nước, ngõ sâu hút, vòng quanh. Các nhà có thiết kế y hệt nhau - nhìn từ cổng vào, bên trái là dãy nhà ba gian, cửa nhà có rèm che nắng và những cái riêng tư; bên phải là những đụn rơm, chuồng gà và lợn, được núp bóng những giàn mướp vắt vẻo quả, lá khô, và mạng nhện; giữa chiếc sân to là cây bưởi, cây hồng với quả lủng lẳng trĩu xuống chái bếp. Người ta vẫn dùng bếp thổi bằng rơm và củi, chiếc ấm đặt trên kiềng đen đều như răng các cô gái nhuộm thời xưa - răng đen không đẹp, thị nghĩ thế, nhưng ấm nước bị khói hun đen thì đẹp. Trong bếp có cửa thông sang nhà láng giềng, để đến khi có tiệc cưới, ma chay, cúng giỗ thì cửa được hạ xuống để người ta sang nhờ sân nhà nhau.
Thị cầm vũ khí, đội mũ bán báo, đi cùng người quản lý đeo kính đen hầm hố ra cánh đồng vào lúc mặt trời ngay ngắn trên đỉnh đầu. Cánh đồng nắng lắm, nhưng đầy vẻ hấp dẫn cùng đủ loại tiếng kêu - tiếng côn trùng, tiếng bò xa xa, và tiếng chân chó chạy lỉnh bắt chuột giữa những đám rạ. Thị khen hoa rau muống đẹp, và đinh ninh đấy là hoa bìm bìm. Thị tìm được một ngọn lúa xanh giữa khoảnh ruộng rạ vàng, thị hí hửng tác nghiệp. Thị cãi chày cối và thề thốt đủ điều rằng hoa cúc dại mà thị chụp là hoa cứt lợn (vâng, dân gian vốn đặt tên chúng như thế) người ta dùng để chữa bệnh xoang. Có mấy anh trai làng (nhìn cũng hầm hố như người quản lý của thị) đèo nhau xe máy chạy qua, thấy thị đang ngồi thụp xuống chụp chính diện phần sau của con bò, các anh chụm tay hét: "Em ơi, sao không chụp anh mà lại đi chụp bò?" Chẳng lẽ các anh lại muốn thị nói chân thật lòng mình, rằng các anh so với... Phần nào thị cũng muốn giữ thể diện cho các anh, và giữ độ an toàn cho vũ khí mà thị đang cầm trong tay, phòng khi các anh nổi giận.
Trên đường dạo về, thị nhận thấy điển hình làng quê miền Bắc là phân bò và mùi ngai ngái của nó. Thị không có ý nói chuyện thô tục, mà đơn giản đó là thực tế, và thị nghĩ làn gió mát rượi từ cánh đồng thêm chút ngai ngái còn trong lành hơn không khí của một Hà Nội chìm trong khói xe và bếp than tổ ong đặt giữa vỉa hè. Thị nhìn thấy một chiếc lông gà trắng muốt, thanh tao, đậu trên một bãi phân bò đã khô. Có ai không đồng ý với thị đấy là nghệ thuật?
Mỗi nhà có một kho trấu ở cạnh cổng. Mỗi khi người ta mở cánh cửa rất nhỏ sát vệ đường của kho trấu, trấu tràn ra mặt ngõ, óng ánh như vàng cám dưới nắng trưa. Chiếc đấu dùng lâu ngày đã ngả màu nâu sẫm, lấp ló trong kho, khiêm nhường như người dân quê vậy.
Thị đề nghị dừng xe khi thấy một bầy vịt trắng bơi lội tung tăng ở bờ kênh. Vịt đẹp thế, như những cuộn len trên mặt nước. Ấn tượng của thị về vịt là một bầy chen chúc trong chiếc lồng tre ở chợ Hà Nội.
Một chiếc xe công nông đang cố gắng leo lên con dốc dựng đứng ở thế giật lùi. Anh lái xe bảo: "Cảnh này em không thể thấy ở đâu ngoài Việt Nam!" Thị theo phản xạ giương vũ khí lên chụp, nhưng chợt nhận thấy một tấm ảnh như thế cũng không nói lên được nỗ lực của người lái xe khi cho chiếc xe giật lùi lên dốc. Thị chưa gặp trường hợp nào mà vũ khí của thị lại không có tác dụng như thế.
3. Thị trở lại Singapore vào một buổi chiều nắng gắt, với gió, với một tai nạn xe máy dọc đường thị trông thấy, với những tòa nhà cao sản xuất hàng loạt, và một căn nhà yên ắng lạnh lẽo trong một tòa nhà đó.
Thị dọn nhà.
- Dọn nhà nhiều thế? Phòng em rộng không?
- Dạ khoảng 12m2.
- Thế có gì đâu mà em phải dọn nhỉ?
Singapore vẫn có bụi chứ, và một số thời gian chết.
Thị mở máy, xem ảnh thị đã chụp ở Việt Nam, nấu nước râu ngô thị mang từ miền quê ấy sang, và thị nghĩ thị sẽ lại về, sớm thôi...
Wednesday, November 14, 2007
Tản mạn: Màu
Thật khó để làm cho cái đầu tin rằng nó đã thực sự trở lại nơi này. Tim ruột đã để lại Hà Nội hết rồi, hành lý mang theo chỉ có chân tay và phần cứng của bộ não để hàng ngày cày ruộng, bắt châu chấu, rồi cuối tháng nộp tô thuế.
Singapore vẫn thế - xanh rì những rặng cây và hồng rực những bụi hoa giấy. Tuy nhiên hai màu ấy dường như đã trở thành trong suốt (hoặc ngả một tone nhờ nhờ) sau một số lần không đếm được ta nhìn thấy chúng. Cũng những tia nắng mà sao khác nhau thế - một nơi ấm áp, một nơi gắt gay. Bầu trời Hà Nội là sự pha trộn của màu xanh trong, màu của những gợn nhỏ mây trắng, màu của nắng nhẹ, màu rêu phủ mái ngói, màu của lá bàng và bằng lăng vào tiết thu đông - này là vàng, kia là đỏ, này là xanh ôliu, kia đã là tím nâu. Hà Nội không còn trong lành như ngày xưa, nhưng ngước lên ta thấy lại những gì ta từng có. Thực tế chỉ là dăm bảy năm, nghe thì như đã hơi xa xa rồi, còn tưởng thì như xa lắm...
Cuộc sống ở Hà Nội vẫn muôn màu, dù hàng ngày ta chỉ ra và đếm từng mặt xấu của người dân thành phố. Cuộc sống ở nơi đây lại trong suốt, ta biết ngày hôm nay giống ngày hôm qua, và ngày mai cũng sẽ khoảng khoảng như thế. Cuộc sống không màu sắc, một điều ta không hề muốn.
Tuesday, October 16, 2007
Khoe (nhưng vẫn biết ngượng)
Nhờ nhiếp ảnh ôm, tức nhiếp ảnh gia kiêm xe ôm, cứ nhất quyết dong ra phố Hoàng Diệu, bạn Mây mới có dịp vào thăm Cửa Bắc thành Thăng Long và nhà thờ Cửa Bắc, dù cách nhà chưa đến 2km đường nhựa. Ảnh chụp nhiều, đếm mỏi tất cả các đốt ngón tay, nhưng vì lười là ưu điểm cá nhân nổi bật nên bạn nhắm mắt chỉ tay (bừa), bốc ra vài tấm để trang điểm rồi đưa lên đây cho gọi là có, kẻo người đời đàm tiếu rằng chỉ ra vẻ lăng xăng chụp hoa hoét mưa gió ở đây mà về quê hương không bắn (shoot) tấm nào.
Ảnh hơi hơi đẹp thì đã phơi ra nắng ra gió cho bàn dân đi qua hắt xì vào rồi, còn ảnh hơi đẹp bạn để đến sáng sớm hôm qua mới đăng ở Flickr. Lần này không phải là lười nhé, mà là dưa phải muối qua ngày mới chua. Đặc biệt. Đặc biệt bởi đây là tấm macro đầu tiên bạn chụp trong đời, với ống kính macro mà nhiếp ảnh ôm cho mượn:


Phen này bạn quyết đi buôn ống macro! Ừ, nói cho khí thế, bạn chỉ thực hiện được một nửa của cái sự buôn, ấy là cái sự mua. Giá mà là nửa kia. Buồn thay, đắn đo thay, nhưng cứ liều tặc lưỡi một cái, đời lại trôi vèo.
Friday, October 12, 2007
Lâu lâu về thăm Hà Nội
Rác. Bụi. Khói.
Ở cống chảy ven vỉa hè sát hồ Hoàn Kiếm, sáng sớm ra người ta đánh răng rửa mặt.
Ở phố cổ, giữa trưa đang đi, bỗng một vệt nước hiện ngay trước mặt và bị nắng hun làm khô chỉ trong chốc lát. Ấy là người ta hắt nước chè.
Ở giữa quán cóc, người ta ngồi xổm trên băng ghế gỗ đã mục, miệng húp nước phở. Xì xụp. Những âm thanh của sự thưởng thức món ăn ngon.
Ở giữa đường, thanh niên trai quần rách rưới, thanh niên gái quần cạp trễ tới không thể trễ hơn, đánh võng lượn lờ, để lại trong tiếng gió vút ra đằng sau những tràng cười vô tư.
Nhưng Hà Nội vẫn đẹp, nếu ta biết nơi đâu để tới và biết góc nào để ngắm. Hà Nội còn chưa kịp vào thu, lá vẫn xanh, bay phấn khởi trong từng cơn gió oi nồng; nhưng những giờ cuối chiều lại chứa đầy gió mát và những màu sắc cổ, kỳ lạ, tương phản rực rỡ.
Thursday, October 4, 2007
Ngày lơ mơ
^ Sếp bảo nếu có lúc nào sếp cần phải giới thiệu về mình thì câu đầu tiên sẽ là: "Blah blah blah". Từ bao giờ mình mắc bệnh "blah" nhỉ?!
^ Mình nghĩ là yêu cái gì thì cái đấy lúc nào cũng đẹp. Một ngày đi lại sáu chuyến giữa ICA và công ty, chân đi giày cao và có ít cơ hội được ngồi, thế mà vẫn ca ngợi ngày hôm nay đẹp. Có bao giờ con người thành công trong việc nhìn đời bằng con mắt khách quan?
^ Buổi sáng đi làm sớm, nắng chiếu qua cửa kính tàu điện và len vào giữa những ngón tay. Cảm giác như hồi không bé lắm được bố chở đi học sáng mùa hè dưới những tán xà cừ phố Lý Nam Đế.
^ Mình đã từng tuyên bố mình không thích vouchers, thế mà vouchers để mua ống kính máy ảnh của Harvey Norman lại thích. Rút kinh nghiệm lần sau trước khi nói phải vỗ vỗ vào má, kéo kéo hai tai cho tỉnh táo đã. Không phải không thích vouchers, mà là không thích đi shopping chỉ để mua những thứ mình không thấy thú vị.
^ Hóa ra mình cũng có lúc mải chơi quên mất việc chính. Nếu không gặp ông giáo Triết học ở bến xe, và nếu mình không cầm quyển "Sophie's World" thì chắc cuộc thảo luận không diễn ra và mình đã không cần phải chạy kiểu trâu bò kéo xe đến ICA (Immigration & Checkpoint Authorities) như thế. Có lẽ đồng hồ báo thức cần phải được nhét trong đôi giày.
^ Mình rất yêu trẻ con, trừ trẻ con ở ICA. Tại sao một đứa khóc thì tất cả cùng phải thét lên như lĩnh xướng và đồng ca vậy?!
^ Cứ có dịp người ta lại tặng nhau quà, quà phổ biến đến nỗi cứ lâu lâu gặp nhau lại hỏi quà đâu. Quà quà quà... Nghe một lúc như tiếng quạ kêu. Những bông hoa mang lại sự ngạc nhiên và một không khí đằm thắm. Nhiều khi những thứ bị quy là cổ điển, hay cổ hủ, lại có giá trị tinh thần thật lớn. Bây giờ mình đôi lúc cho phép bản thân sến (từ này thời bố mẹ gọi là "lãng mạn nửa mùa"), một hai lần rõ sến (người miền Nam gọi là "quá lố"), nhưng sến là một phần của cuộc sống. Cái tôi đôi lúc cũng lả lơi.
^ Có những khi đi được nửa đường rồi lại đổi ý. Cả nghĩa đen lẫn nghĩa không đen.
^ Nhìn tripod (không phải iPod) thấy rất đẹp. Tại sao đẹp thì mình chưa nghĩ ra, chỉ cảm thấy nếu mình đứng bên cạnh nó thì sẽ tự tin vì sự vững vàng và tính chuyên nghiệp giả vờ. Bao giờ sẽ là thật thì chưa (và không định) có trong kế hoạch, mặc cho tư duy tự lực phát triển.
Thursday, September 13, 2007
20 phút ở cơ quan
Ngày hôm nay dài lắm, nhưng em sẽ không đi sâu vào chi tiết này. Nói chung cứ 40 phút một lần, em đứng dậy đi chân đất vòng quanh cơ quan, ngắm cảnh tầng 37 và tập thể dục, đúng như khẩu hiệu hô trên bảng (của em). Điều hòa vẫn rất lạnh, người ta vẫn mặc bikini ở bể bơi xa xa, và mây vẫn trôi.
7h tối. Em đã xong việc, vẩn vơ trên Flickr, vòng tay chào các bạn một lượt, nhai miếng trầu thơm, tào lao dăm ba câu chuyện làng. Cả cơ quan tưởng chừng chỉ còn em, sếp em, đồng nghiệp nữ nhóm em - tức bạn B, và một bác giai nhóm khác - tức bác C.
7h15. Giờ này thường là giờ khát nước nên em vào bếp lấy hộp dessert. Đang bán mặt cho tủ lạnh, lưng cho trần nhà, em nghe thấy tiếng í ới xa xa. Vơ vội nắm thìa, hóng hớt em chạy vào chỗ ngồi. Bạn B, mặt thất thần, giọng lạnh tanh: "Vân, có thấy cái nhà đung đưa không?" Phải nói rằng tay em tập trung cầm nắm thìa, đầu em tập trung nghĩ về dessert, em chỉ kịp định thần bạn B vốn mỏng manh công chúa, mà công chúa phải gai mùng tơi thì âu cũng là chuyện thường ngày ở thôn em.
7h20. Em trong tư thế bóc hộp dessert, miệng cười lỏn lẻn: "Chắc mi làm nhiều quá hả? Có nhức đầu không?" Nhưng rồi cái dây rèm cửa sổ xa xa đung đưa như có tay người đẩy, rồi đến cả cái rèm đung đưa, rồi đến tất cả các rèm khác cùng đung đưa. Quả này em sợ thật, cơ mà là sợ ma. Thôi thì chả lẽ hộp dessert đã ngự ở bàn, tay đang có thìa mà lại bỏ à? Tự trấn tĩnh, em rón rén sờ tay vào hộp, chuẩn bị bóc, mặt chắc là giống ngỗng bị chụp lá khoai lắm rồi. Em đang ngu ngơ thì một chàng lực sỹ, tóc lượn sóng, thân thể cường tráng, mắt sáng quắc, tay vạm vỡ, bỗng đâu vụt từ trong phòng họp ra, phang cho em một phát ngây đơ bằng tiếng thét: "Chạy! Nhanh! Chóng mặt cực!" Ừ thì cực, em nghe chả hiểu gì, xỏ vội chân vào guốc, tay trái vẫn ôm hộp dessert, tay phải vơ lấy túi vọt theo. Vội, dưng mà vẫn theo hàng lối chỉnh tề, vẫn "first come first serve" như xếp hàng ở toilet mọi ngày.
7h25. Chạy qua toilet, em bỗng nhớ ra sếp em vẫn đang chải tóc rửa mặt trong ấy. Em đập cửa bảo chạy. Sếp thỏ thẻ hỏi làm sao phải chạy; được thể em phán: "Chạy! Ơ! Có chạy không thì bảo?" Sếp vội vã dậm chân một hai xếp vào hàng. Ra đến sảnh thang máy, thang lao ken két trong không gian, em nghĩ quẩn tưởng nhà rung khiến cửa kính vỡ vụn. Bắt đầu lắc và chông chênh. Nhìn xuống khe cửa ra vào, em thấy đường thằng giờ lúc thì dốc bên trái, khi lại dốc bên phải. Xung quanh em, chàng lực sỹ, bạn B, và sếp cũng đã phải chống tay vào tường giữ thăng bằng. Tái mào, em cũng chống tay theo. Chàng lực sỹ bảo: "Chúng ta chạy bộ xuống tầng 1 nhớ!" Ba cái đầu con gái lắc quầy quậy. Tự dưng cả nhóm nhớ ra bác C còn đang ở trong một phòng họp nào đấy, lúc ấy mới gọi điện kéo bác ra. Nghe nói bác vẫn cẩn thận tắt từng cái đèn, khóa từng cái cửa rồi mới lụi cụi đi xuống.
7h30. Đứng trong thang máy, bạn B tay ôm ngực, mặt cắt không còn hột máu. Em nghĩ nếu bạn xỉu bây giờ thì em cũng không biết mình nên làm gì (với bạn) -- nghe sếp nói lại là mặt em khi ấy cũng tái theo. Tầng một. Thành phần chất xám tinh túy áo vét quần Âu chỉnh tề, đứng ngay cửa sảnh, mặt ngước lên nhìn giời đã tối đen. Ờ, chắc là phát huy cái gì xam xám ấy để kiểm độ rung của nhà bằng mắt thường. Những người không xám thì lo đứng càng xa mấy tòa nhà càng tốt. Lạ thật, trong thang máy rõ ràng có chàng lực sỹ mà ra đến sảnh tầng một là không thấy chàng đâu. Tự nhủ là chàng đi cứu người khác. Ba người bọn em đi như cân đẩu vân, dân tình vẫn mua sắm như hội, ăn uống như hội, loa vẫn quảng cáo khuyến mãi như hội.
7h35. Bạn B chia tay giữa đường, xong gọi điện bảo em là nghe vớt vát được câu "... Sorry for the inconvenience..." từ Ban quản lý nhà. Thỉnh thoảng Ban quản lý nhà thử loa, cho tất cả bọn em được học đếm xuôi từ 1 đến 5 và khuyến mãi học thêm đếm ngược từ 5 về 1. Hôm nay cần giọng đanh thép của cô giáo hướng dẫn bài tập chạy ngắn lúc nhà rung thì chẳng thấy cô đâu. Đoạn em và sếp vẫn còn hơi phởn, còn rủ nhau đi mua sắm; cơ mà vào cửa hàng vẫn tưởng như thế giới chao đảo, chân vẫn bủn rủn. Hai nàng sợ sệt lại dắt tay nhau đi ra sau năm phút với mục tiêu: "Về sớm thoát chết." Quả này đi hơi bị gay vì ra tàu điện ngầm xa lắm, mà cần phải đi nhanh. Sếp và em mắm môi mắm lợi cắm cúi đi, chân guồng như bánh xe đạp trẻ con, mặt nghiêm trọng như chiến sỹ biên giới làm nhiệm vụ, như chỉ ta mới biết được trách nhiệm bí mật mà lãnh đạo Đảng và nhà nước đã tin tưởng giao phó.
...
Em không biết đằng sau em còn dư chấn gì nữa hay thôi, em chỉ biết ngày mai em lại phải quay lại đấy. Sếp và em đã nhất trí phải sắm mỗi người một quả bóng đặt trên bàn, bóng mà lăn là người cũng phải lăn.
Kể ra lúc nào đói quá thì mình tự đẩy cho bóng lăn cũng được.
Tuesday, September 11, 2007
Saturday, September 8, 2007
Tản mạn: Ngược
1. Nắng mưa là chuyện của trời, nhưng nếu mà thuận, hôm nay trời đã phải nắng. Sáng đầu ngày, đáng lẽ nắng đã phải trải dài con đường lát gạch bên dưới hiên nhà, đáng lẽ một vài tia đã phải gõ vào khung cửa sổ bỏ ngỏ. Không lãng mạn chút nào, mưa đến rả rích dưới một màu trời mà khi nhìn lên người ta phải thở dài. Có lẽ chục điệu múa vui cũng không làm nở được một nụ cười. Cả ngày một màu như thế, dù lát sau trời thôi mưa. Hôm qua đã khệ nệ tròng vào cổ hai chiếc máy ảnh, một lớn một bé, từ cơ quan mang về nhà, ấp ủ một hai ngày lang thang. Thế mà... Giá mà...
2. Nếu mà thuận, ở quán bar, người ta phải chăm chút cho việc thưởng thức một ly rượu, nói một vài câu suy tư, hoặc bùng nổ bằng những tràng cười, những câu nói to đầy khí thế, những câu gọi bồi bàn mang thêm thức ăn, thức uống mà trong lúc ấy người ta không bao giờ nghĩ đến cái mà người ta thường ngày vẫn nhắc tới đầu tiên: tiền. Nhưng không. Tôi ngồi ở tận cùng của quầy bar, nơi ánh sáng yếu nhất, tai hướng về phía những băng ghế sofa êm nơi mọi người tập trung và nói chuyện thân mật, ấm cúng, tình cảm. Tôi quan sát xung quanh mình, tìm những gì đơn giản mà đặc biệt để chụp, tai vẫn không rời đám đông. Khi đám đông giãn ra, tôi lại ngồi bệt xuống đất bên cạnh một anh bạn, sát bên bức tường kính của tầng 72, nhìn ra thành phố lung linh đang bước nhanh vào buổi tối. Tay ôm hai chiếc máy ảnh, và tôi tiếc cho cả một thời trước đây có thể tận hưởng mọi thứ và mọi khoảnh khắc. Thật thiếu sót và day dứt khi tay cầm máy ảnh mà dửng dưng trước một nét đẹp nào đó. Cũng thật thiếu sót và day dứt không kém khi tập trung vào việc cầm máy mà để những khoảnh khắc cần được tận hưởng trượt qua. Cần phải bám lấy cái gì, tôi vẫn chưa có hướng cụ thể. Chọn việc nào trong hai việc ấy là tùy theo hứng thú, nhưng chắc chắn việc nào may mắn được chọn cũng không mang lại một cảm giác toàn vẹn như trước kia nữa. Vậy sao...
3. Trong lý tưởng, nếu mà thuận, tôi đã được ở vị trí ấy, được làm những thứ mình có khả năng làm, và có được một số "thêm thắt" tích cực nữa. Thực tế khác với lý tưởng ở chỗ ấy. Khó khăn, cản trở, và cả những bất ngờ. Những bất ngờ tìm đến, cũng chẳng long lanh như lý tưởng, nhưng đủ long lanh để tạm quên những vất vả cũ mà vui với từng ngày hiện tại. Nếu đã có kế hoạch thì cần làm bằng được, còn nếu đã thường sống theo cảm hứng, vì sao cần một kế hoạch quá chi tiết để tự uốn cuộc sống như uốn một đoạn dây điện? Những kế hoạch năm năm, 10 năm thường đi cùng với sự thiếu bất ngờ cho mỗi ngày hôm nay. Học sống đơn giản - thế là đủ cho một cuộc sống phong phú hơn. Trong cái rủi có cái may, trong cái khó ló cái khôn... Biết đâu đấy.
4. Hai chữ "biết đâu" và "giá mà", gần mà cũng xa thế. Nếu thay được những "giá mà" bằng những "biết đâu", mỗi tối đi ngủ chắc sẽ biết phấn khởi để trông đợi đến ngày mai...
Thursday, August 23, 2007
Tản mạn: Yahoo! Hỏi và Đáp
1. Mỗi ngày câu hỏi: "Tình yêu là gì?" được đăng ít nhất một lần. Dĩ nhiên các vị đã nếm mùi (không biết mùi gì nhé!) xô ủn nhau để mà trả lời. Rằng thì tình yêu tuyệt lắm bạn ạ, mê ly và đắm say. Rằng thì nếu bạn yêu rồi sẽ không hỏi câu này. Rằng thì tình yêu bắt nguồn từ những lần nắm tay chia sẻ, từ những nụ hôn khẽ thoảng, từ những bờ vai kề bên nhau. Rằng thì yêu đi bạn ạ, bạn sẽ không hối tiếc đâu...
Ngọt.
Yêu rồi thì đã chẳng đặt câu hỏi như thế, và dĩ nhiên yêu rồi thì mới trả lời trơn tru như thế. Chẳng lẽ giờ hối rồi lại không lôi thêm một tên nữa vào chăn để hưởng cái sự bị rận cắn?! Lúc nào khốn khổ thì nghìn lời an ủi không bằng biết chắc có một kẻ cũng đang vật vã như mình. Nếu nói thật tình yêu còn là gì bên cạnh vị ngọt ấy, phủi phui cái số lỡ vợ/chồng hay bạn trai/gái lên đọc được cái xót xa trong câu trả lời thì tối về nhà còn họp hội đồng chán.
Cơ mà thói đời thế -- lúc khám phá bao giờ chẳng đầy ắp kỳ thú!
2. Em xấu, em béo, liệu em có thể có người yêu? Các em gái chớp mắt cắn môi hỏi thế, các anh trai lại tiếp tục xô ủn ùa vào đáp lời. "Bề ngoài chẳng là gì cả, em phải tự tin chứ." "Nếu em tính tình dễ mến hay em có tài, em là người thắng cuộc." "Em ơi tốt gỗ hơn tốt nước sơn, các cụ đã bảo thế, cấm có sai. Đứa nào bảo sai thì em lên đây mách anh..."
Các anh tuyệt. Chẳng biết nước sơn của các anh thế nào, phần gỗ thế là quá ổn. Mà dê nhà ai thả một đàn, các anh cứ mải miết bịt mắt bắt dê, không ra xếp hàng cho em điểm mặt đặt tên, rồi ta thảo kế hoạch tương lai tươi sáng?!
3. Chị ngoài 30, đã có ba con trai nhỏ, chồng chị đi với người khác nhưng không chịu thú nhận. Chị suy sụp tìm đến tư vấn tâm lý qua điện thoại bởi một người đàn ông đã trên 60 tuổi đời, và gần đây ông nói ông nhớ vì đã yêu chị. Chị, vẫn suy sụp, mòn mỏi, và giờ cả lạc lối nữa. Vỏn vẹn vài dòng câu hỏi thế thôi, nhưng từng chữ có lẽ chất chứa sức nặng của hàng trăm đêm mất ngủ.
Ấy chứ các anh tốt gỗ đã kết thúc trò đuổi bắt để về chưa mà đọc về những mảnh đời thế này?
4. Hôm nào má hồng một tý, môi đỏ một chút, sếp lại hỏi có phải tối nay có hẹn. Có nên kể thật với sếp? Kể gì? Kể rằng... Hôm nào mắt xanh môi đỏ là có hẹn với anh tốt gỗ, còn hôm nào mắt đỏ môi xanh là ngầm ý hẹn với anh tốt sơn.
Thời nay sơn bền, biết đến bao giờ mới sờn để thấy gỗ mục? Mùa này mưa dày ẩm thấp, gỗ tốt có chống nổi rêu phong?
5. Cũng chỉ là một ngày khác trong một cộng đồng...
Monday, August 13, 2007
Tản mạn: Nữ tính
"Xem photostream của chị thấy đầy nữ tính :)." Một cái nhoẻn miệng như thế.
Màu hồng là nữ tính? Thướt tha là nữ tính? Nhìn xa xôi là nữ tính? Hay đơn giản cứ đưa hoa và mưa vào ống kính là nữ tính?
Các nàng hẹn nhau đi chơi. Váy áo cái cụp cái xòe, khuyên tai lủng liểng, tóc nâu tóc đỏ, guốc dép lộc cộc. Tay các nàng lỉnh kỉnh đủ thứ, không phải son phấn lược gương mà là đủ các đời mới Blackberry, Canon/Nikon DSLR, PDA... Các nàng xem emails của sếp khi đang mua sắm. Các nàng say sưa với nhiếp ảnh để mặc kem chảy đá tan.
Các chàng hẹn các nàng đi chơi. Chẳng có gì để mà lỉnh kỉnh. Chỉ mang theo một phong cách gật gù, ậm ừ, lừng khừng của cái thời mà bà và mẹ các chàng vẫn hàng ngày thủ thỉ với các chàng rằng con trai là nhất.
Các chàng cho rằng đấy là nam tính. Vậy nữ tính sẽ là thế nào nhỉ?
Monday, August 6, 2007
Tản mạn: Chuyện tạp
1. Em nhớ nhà. Bỏ ăn bỏ ngủ. Sáng, sớm sủa đã lục đục đi làm, các bạn em còn lăn lóc ngáy; tối, em về thì các bạn đã đàng hoàng chơi games, ngồi nhai bốn quả trứng rán làm bữa tối, miệng chửi bới, tay bấm chuột liên tục. Em mắt cũng dim díp rồi, nhưng chẳng lẽ mang tiếng ngày nào cũng vừa đi làm về lại lăn ra ngủ, nên em đành dăm ba điều trên Flickr hay nghe nhạc và làm thí nghiệm Photoshop. Đều đều. Hỏi sao không nhớ nhà?!
Đêm qua em nằm mơ, mà mơ cũng rất thật. Em mơ được về Hà Nội khoảng ba ngày, và lòng cứ nơm nớp không biết ngỏ lời với sếp thế nào khi thứ hai không quay trở lại cơ quan làm việc kịp. Bố mẹ em cũng vắt tay lên trán suy nghĩ hộ; còn em ngồi ở bàn ăn, bên dưới ánh đèn neon và một hai con thạch sùng vàng vàng trong trong, chép miệng kẻ cả: “Thế có khổ con không?!” Sáng dậy thu gom chăn gối để mang đi giặt giũ phơi phóng, em nhớ bố, còn lụi hụi ở bếp nếm canh, em lại nhớ mẹ. Cứ bảo con cái ở Việt Nam được nuông chiều quá đâm ỷ lại, sức ỳ lớn, nhưng bố mẹ không chăm chút cho từng li thì bây giờ, lúc bỗng thấy cuộc sống nhạt nhẽo, còn có ai để nhớ ngày nhớ đêm?
2. Kể cũng khó tin, nhưng có những đứa con trai không biết làm gì cả ngoài việc xin phép nghỉ làm để ở nhà chơi nốt ván game dở. Lau nhà – sàn trở thành một hồ nước, quạt thổi đến đâu tạo sóng đến đó, sáng hôm sau mắt nhắm mắt mở mang tất bước ra thì hỏng. Tủ - rất nhiều ngăn nhưng không để gì hết ngoài một đống truyện phủ bụi, ngổn ngang xu, còn quần áo bẩn và sạch đều được dúi vào chiếc vali một ngăn nằm cạnh sọt rác góc nhà. Con gì thì con, cái gì cơ bản phục vụ cho bản thân thì cũng cần thiết phải biết chứ nhỉ?! Thời này là thời nào mà còn õng ẹo kẹo bột kiểu ấy.
3. Em dị ứng với các dạng tiểu thư, những người không biết đùa, và rất có cảm tình với người đậm đà. Các cô rón rén bốc salad cho tất cả các bữa, ăn gì cũng chừa lại một nửa suất, trời mưa một hôm đã than nhức đầu chóng mặt. Các cô không biết đùa, bị trêu không tưởng thật. Các cô đứng photocopy tài liệu mà môi vẫn chúm chím, không biết đang cười với ai. Còn các cô dáng đậm đà thì thật đáng yêu – nụ cười chân thật thường trực, mời gì ăn nấy rất thực lòng, má hồng đào, mắt long lanh, không cần con trai giúp việc nặng. Ấy là chưa kể ca sỹ nam hay nữ nào vạm vỡ trên sân khấu là em cũng thích hết. Sống cả đời có một lần, sao không thật với mình?!
4. Hai mớ rau giá 60 cents và 40 cents là khác nhau một trời một vực rồi – vốn dĩ phái nữ thường nghĩ thế, và lần nào đi chợ cũng mất thời gian vì điều mà phái nam cứ tặc lưỡi ấy. Thế mà mới đây em chi một phát vống lên tận mây xanh cho chiếc máy ảnh mới của em, vẫn thấy hài lòng. Cô bạn em trong lúc áp lực công việc lớn lao đã lên mạng đi chợ giải sầu và ngắn gọn thông báo đã đặt vé máy bay về Sài Gòn đi chợ cuối tuần, thứ hai quay lại sẽ từ sân bay đi thẳng đến cơ quan làm việc. Em vốn luôn chỉn chu trong mọi kế hoạch dính đến tài chính, nhưng đến giờ cũng nhận ra cuộc sống mà không có lúc bồng bột thì không phải cuộc sống thú vị nữa. Em đã nhiều lần bốc đồng, nhưng chưa lần nào bốc nghi ngút như lần này. Em cho rằng kẻ bốc đồng có vài lý do để bốc: quá tự tin vào bản thân, ngu dốt, hoặc tính nghệ sỹ. Lý do gì không quan trọng, bản thân thoát được “chiếc ao tù phẳng lặng” (“Tỏa nhị Kiều” – Xuân Diệu) đã là một bước tự cứu mình. Lại như lý luận cùn của em ở trên, nếu không có lúc hành động nông nổi thì làm gì có mốc nào để khi lẫn cẫn về già còn nhớ, cười, hay nuối tiếc được? Cuộc đời chí ít cũng cần có một lần nuối tiếc.
Saturday, June 23, 2007
Gioi a!!!

Phai cong nhan rang nhieu luc noi bay cung co tac dung tich cuc.
May: X, I wanna kill myself

X (yawning & shivering in between two heaters in Sydney): Oh why my dear dear May? Oh please don't cry!
May: I won't be able to sleep tonight...
X: Why? Spit it out!

May: [blah-ing about what I did]
X: Oh shit!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
May: [blah-ing]
X: Shit shit shit!
May: [blah-ing]
X: Oh big shit!!!!!!!!!!!!!!!!!
May: Shoot! My life has been funny, and I've been too much of a drama queen lately! [blah-ing]
X: Oh my dear May!!! It's a feast or famine!!!
May: Damn it! Oh no no, damn me!
X: Oh you're cute when you curse!!

May: I feel better, just because of that!

Yes, it's true -- it's a feast or famine! Things happen for a reason. That can be sod's law, or not?
Friday, June 8, 2007
Flickr Explore - Ma^'t ngu? + them` kem
Làm cho mấy người nuốt nước bọt thì sướng, nhưng cuối cùng tự mình làm khổ mình, giữa đêm lấy đâu ra kem mà ăn?!
Wednesday, May 30, 2007
Wednesday, May 23, 2007
Monday, May 14, 2007
Sa'ng mai ra xoa'
Tối đến con người ta thường đi theo một trong hai chiều hướng. Không may là chẳng hướng nào tích cực cả. Một là não chạy rất chậm, chậm như Flickr hiccups, nên chương trình hoạt động theo phút chứ không theo giờ, nếu phát thanh thì thế nào cũng chỉ nhát gừng. Hai là tâm hồn trở nên bối rối, lãng mạn, nhưng vì mí mắt rất nặng và não chạy chậm nên nếu có làm thơ thì sáng ra phải bịt mắt không dám đọc lại.
Kinh nghiệm đúc kết là không làm gì hết, kể cả những việc mà mình cứ tưởng bở là mình có thế mạnh, ví dụ như quét nhà (quét hai lượt vẫn không gom được con nhện).
Thời sự cuối ngày:
- Khi ngồi nói điện thoại cạnh vòi phun nước đã được nhìn thấy cầu vồng hiện lên trong nắng ngay trước mặt. Không mang theo máy ảnh như mọi khi. Tiếc lắm (nhân với n lần).
- Khi ngồi trên MRT đã tạo nên một cú hích đánh thức thành công một con người ngủ gật bên cạnh mà cứ nghiêng về bên này.
- Khi đang chậm chạp dạo trên Flickr đã gặp được bạn akira. Nhắn với akira là mình rất thích ảnh áo len hồng tím Ralph Lauren và quần đùi Burberry của bạn, mong bạn ngày nào đó sẽ mặc một lúc hai thứ ấy và chụp ảnh gửi tặng mình nơi phương xa.
Để thể hiện sự lãng mạn ban đêm

Saturday, May 12, 2007
Flick Explore - Lo'ng la lo'ng la'nh


In the late afternoon sunlight
Lóng lánh giả vờ đấy. Em bò lăn bò càng ở cửa ra vào, xung quanh đầy giày dép khủng bố, cốt chỉ để hứng nốt mấy tia nắng cuối ngày. Vẫn là cái màn cầm bình nước xịt xịt, nhưng lần này xịt khéo, chỉ vài giọt thế thôi (sự thực là chụp xong thì em duỗi chân một phát đổ nửa bình hoa ra nhà, hee). Thôi, vì cái gì tinh túy như hoa và nắng thì cũng đáng, nhỉ?!
Monday, May 7, 2007
Saturday, May 5, 2007
Flickr Day proj. - (1) Hoa phong lan (khong phai rau ca?i ti'm)
Hôm nay, trời đất tù mù nhưng trong lòng có nắng, em đi chụp ảnh. Vừa ra đường gặp một anh mặc quần rách, tóc dài buộc vểnh lên, đứng giơ máy ảnh lên trời bấm lấy bấm để. Em nhìn theo hướng tay anh, thấy mây mù và đèn cao áp, ảnh chắc sẽ độc đáo. Em nhấc Canon đang treo ở cổ lên, hôm nay là Flickr Day.
Em mua hoa. Hoa là xa xỉ phẩm, hồi xưa ở PGP em toàn cầm kéo xuống B1 cắt giúp người ta vài nhánh mọc không hàng lối, nay em mua là chỉ vì Flickr thôi nhé. Về nhà, em mở một buổi photo shoot với tất cả số đèn có thể bật được và bóng chưa bị cháy (có chiếc bật được nhưng bóng cháy, có chiếc bóng không cháy nhưng không bật được). Một tay cầm bình nước miệt mài xịt (xịt xong tha hồ lau tường với sàn nhà), tay kia quay nút zoom mỏi nhừ ngón tay. Mồ hôi nhễ nhại vì em không dám bật quạt sợ hoa đu đưa, mà càng nóng thì tay càng run. Mỗi lần em ngắm và chụp thường nín thở mất cả hai phút, chụp xong chóng mặt, thấy trần nhà quay mòng mòng một tý, hít hà thở bù, rồi quay trở lại công việc. Loay hoay, lụi cụi, rồi giữa vài chục đứa sàn sàn như nhau em rón tay bốc thăm ra được một. Chụp bằng máy compact cổ đại mà nhìn nó cũng “điêu” thế này:
* Khẳng định với một đồng chí nào đấy rằng đây là hoa phong lan, không phải rau cải tím nhé. Đến khổ cho em!
Friday, April 20, 2007
He`m
Cú lắm. Cú vọ.
Chẳng hiểu sao đã có lúc hí hửng vừa băm cà chua để nấu món này vừa hát được. Rồi vài lần cháu cú thế này, cháu sẽ không chỉ băm cà chua thôi đâu .
---
Upload bừa. Mai ngủ dậy hạ hỏa cháu xin gỡ xuống.
Tuesday, April 3, 2007
Tản mạn: Máy bơm nước
Hôm nay được nhìn thấy và cảm nhận ống tiêm hút máu của bác sỹ, trí óc liên tưởng ngay sang máy bơm nước, vậy là ảnh máy bơm nước có dịp lên Flickr. Mỗi lần một bức ảnh được đưa lên đều có lý do nên trên chiếc đĩa Flickr ấy, người ngợm, hoa lá, miu cún, máy móc được trộn lẫn, không theo quy luật nào, với đủ muối đường chanh ớt như nộm ngó sen.
Bức ảnh chiếc máy bơm nước bé bằng viên gạch này được chụp dưới chân block 27 Dover, bên cạnh kho thu rác, dưới hàng chục cọc phơi quần áo của tầng hai cho đến tầng hai mấy. Nhiều khi cũng phải bơm nhiều thứ tạp phẩm trong suy nghĩ lên thì mới nhìn nhận được thứ nào cần mãi lưu giữ, thứ nào đã đến lúc chuyển thể hoặc ra đi. Những khi mọi vật hay mọi chuyện xung quanh bỗng chùng xuống, tưởng tượng có một thứ tồn tại giống như chiếc máy bơm nước để chỉ sau tiếng o o máy kêu, tất cả lại ào ào rộn rã, chỉ là tưởng tượng thôi, mà cũng không dễ gì.
Hóa ra mọi thứ đơn giản đều đáng chú ý.
Thursday, March 29, 2007
Photo: Gentle touch
-----
Đang có hứng mà mắt líp díp, giữ mắt mở vất vả quá. Cứ đặt tạm thằng con béo ú này ở đây hẵng.
Sunday, March 25, 2007
Photo: Fruit for bro G.
