Có mỗi 20 phút thôi, mà cả tiếng sau em mới thực sự hoàn hồn.
Ngày hôm nay dài lắm, nhưng em sẽ không đi sâu vào chi tiết này. Nói chung cứ 40 phút một lần, em đứng dậy đi chân đất vòng quanh cơ quan, ngắm cảnh tầng 37 và tập thể dục, đúng như khẩu hiệu hô trên bảng (của em). Điều hòa vẫn rất lạnh, người ta vẫn mặc bikini ở bể bơi xa xa, và mây vẫn trôi.
7h tối. Em đã xong việc, vẩn vơ trên Flickr, vòng tay chào các bạn một lượt, nhai miếng trầu thơm, tào lao dăm ba câu chuyện làng. Cả cơ quan tưởng chừng chỉ còn em, sếp em, đồng nghiệp nữ nhóm em - tức bạn B, và một bác giai nhóm khác - tức bác C.
7h15. Giờ này thường là giờ khát nước nên em vào bếp lấy hộp dessert. Đang bán mặt cho tủ lạnh, lưng cho trần nhà, em nghe thấy tiếng í ới xa xa. Vơ vội nắm thìa, hóng hớt em chạy vào chỗ ngồi. Bạn B, mặt thất thần, giọng lạnh tanh: "Vân, có thấy cái nhà đung đưa không?" Phải nói rằng tay em tập trung cầm nắm thìa, đầu em tập trung nghĩ về dessert, em chỉ kịp định thần bạn B vốn mỏng manh công chúa, mà công chúa phải gai mùng tơi thì âu cũng là chuyện thường ngày ở thôn em.
7h20. Em trong tư thế bóc hộp dessert, miệng cười lỏn lẻn: "Chắc mi làm nhiều quá hả? Có nhức đầu không?" Nhưng rồi cái dây rèm cửa sổ xa xa đung đưa như có tay người đẩy, rồi đến cả cái rèm đung đưa, rồi đến tất cả các rèm khác cùng đung đưa. Quả này em sợ thật, cơ mà là sợ ma. Thôi thì chả lẽ hộp dessert đã ngự ở bàn, tay đang có thìa mà lại bỏ à? Tự trấn tĩnh, em rón rén sờ tay vào hộp, chuẩn bị bóc, mặt chắc là giống ngỗng bị chụp lá khoai lắm rồi. Em đang ngu ngơ thì một chàng lực sỹ, tóc lượn sóng, thân thể cường tráng, mắt sáng quắc, tay vạm vỡ, bỗng đâu vụt từ trong phòng họp ra, phang cho em một phát ngây đơ bằng tiếng thét: "Chạy! Nhanh! Chóng mặt cực!" Ừ thì cực, em nghe chả hiểu gì, xỏ vội chân vào guốc, tay trái vẫn ôm hộp dessert, tay phải vơ lấy túi vọt theo. Vội, dưng mà vẫn theo hàng lối chỉnh tề, vẫn "first come first serve" như xếp hàng ở toilet mọi ngày.
7h25. Chạy qua toilet, em bỗng nhớ ra sếp em vẫn đang chải tóc rửa mặt trong ấy. Em đập cửa bảo chạy. Sếp thỏ thẻ hỏi làm sao phải chạy; được thể em phán: "Chạy! Ơ! Có chạy không thì bảo?" Sếp vội vã dậm chân một hai xếp vào hàng. Ra đến sảnh thang máy, thang lao ken két trong không gian, em nghĩ quẩn tưởng nhà rung khiến cửa kính vỡ vụn. Bắt đầu lắc và chông chênh. Nhìn xuống khe cửa ra vào, em thấy đường thằng giờ lúc thì dốc bên trái, khi lại dốc bên phải. Xung quanh em, chàng lực sỹ, bạn B, và sếp cũng đã phải chống tay vào tường giữ thăng bằng. Tái mào, em cũng chống tay theo. Chàng lực sỹ bảo: "Chúng ta chạy bộ xuống tầng 1 nhớ!" Ba cái đầu con gái lắc quầy quậy. Tự dưng cả nhóm nhớ ra bác C còn đang ở trong một phòng họp nào đấy, lúc ấy mới gọi điện kéo bác ra. Nghe nói bác vẫn cẩn thận tắt từng cái đèn, khóa từng cái cửa rồi mới lụi cụi đi xuống.
7h30. Đứng trong thang máy, bạn B tay ôm ngực, mặt cắt không còn hột máu. Em nghĩ nếu bạn xỉu bây giờ thì em cũng không biết mình nên làm gì (với bạn) -- nghe sếp nói lại là mặt em khi ấy cũng tái theo. Tầng một. Thành phần chất xám tinh túy áo vét quần Âu chỉnh tề, đứng ngay cửa sảnh, mặt ngước lên nhìn giời đã tối đen. Ờ, chắc là phát huy cái gì xam xám ấy để kiểm độ rung của nhà bằng mắt thường. Những người không xám thì lo đứng càng xa mấy tòa nhà càng tốt. Lạ thật, trong thang máy rõ ràng có chàng lực sỹ mà ra đến sảnh tầng một là không thấy chàng đâu. Tự nhủ là chàng đi cứu người khác. Ba người bọn em đi như cân đẩu vân, dân tình vẫn mua sắm như hội, ăn uống như hội, loa vẫn quảng cáo khuyến mãi như hội.
7h35. Bạn B chia tay giữa đường, xong gọi điện bảo em là nghe vớt vát được câu "... Sorry for the inconvenience..." từ Ban quản lý nhà. Thỉnh thoảng Ban quản lý nhà thử loa, cho tất cả bọn em được học đếm xuôi từ 1 đến 5 và khuyến mãi học thêm đếm ngược từ 5 về 1. Hôm nay cần giọng đanh thép của cô giáo hướng dẫn bài tập chạy ngắn lúc nhà rung thì chẳng thấy cô đâu. Đoạn em và sếp vẫn còn hơi phởn, còn rủ nhau đi mua sắm; cơ mà vào cửa hàng vẫn tưởng như thế giới chao đảo, chân vẫn bủn rủn. Hai nàng sợ sệt lại dắt tay nhau đi ra sau năm phút với mục tiêu: "Về sớm thoát chết." Quả này đi hơi bị gay vì ra tàu điện ngầm xa lắm, mà cần phải đi nhanh. Sếp và em mắm môi mắm lợi cắm cúi đi, chân guồng như bánh xe đạp trẻ con, mặt nghiêm trọng như chiến sỹ biên giới làm nhiệm vụ, như chỉ ta mới biết được trách nhiệm bí mật mà lãnh đạo Đảng và nhà nước đã tin tưởng giao phó.
...
Em không biết đằng sau em còn dư chấn gì nữa hay thôi, em chỉ biết ngày mai em lại phải quay lại đấy. Sếp và em đã nhất trí phải sắm mỗi người một quả bóng đặt trên bàn, bóng mà lăn là người cũng phải lăn.
Kể ra lúc nào đói quá thì mình tự đẩy cho bóng lăn cũng được.
=)) Ôi cái bệnh sợ mọi thứ của mình nhà tôi! =)) Quả đấy có con gì chạy quá nữa chắc ngất xỉu nhở ;))
ReplyDeleteÀ mà quên, giả sử có động đất thì nguyên tắc vàng là ở tầng trên, ko ai chạy xuống tầng dưới cả :> Giả có đổ nát thì bọn ở dưới thiệt, chứ mình ở trên chúng nó có khi vẫn tránh được!
troi`...em ke hap dan wa', dong dat ha em? Ma o sing co dong dat sao anh da ko feel dc nhi? :D
ReplyDeleteHehe, o Nhat ma co dong dat the, anh cu o trong nha rung dui theo, cha so :D Chuyen com bua ay ma :))
ReplyDeletehơ, đêm qua có tổng cộng 8 cơn dư chấn. Tối 6h10 phút là cơn đầu tiên (7.9độ richter tại tâm dư chấn), chị nhảy chồm chồm từ trên tầng 4 xuống, như đùa.
ReplyDeleteSáng nay 6h sáng, chưa mở mắt lại thấy cái tiếng kọt kẹt ngót nghét của bê-tông vặn xoắn, mắt chưa mở được chân đã phải cua dép chay rồi.
Nghe nói có báo động về tsunami. Sing thì thế nào em?
Đề nghị đồng chí ko khinh thường bạn nhé. Tớ hỏi đồng chí chứ tầng 37 đồng chí chạy đi đâu? Hôm nay nó cho dân tình bập bềnh vài phát nữa, loa đài nhí nhóe...
ReplyDelete@ anh Dũng: Hoặc anh ở tầng mặt đất, hoặc anh đang ngủ gật :P
ReplyDelete@ chị Hà: Em lên tàu rông thẳng về, uống cốc nước, viết blog, rồi lăn ra ngủ. Sáng mắt mở mắt nhắm vừa bước vào công ty đã bị cảnh báo là vừa có một quả lắc nữa xong. Em thề nếu còn một lần nữa thì lần này em không thèm cua dép nữa đâu, chân đất mà chạy :-S. Ở chỗ chị chắc là mạnh hơn đấy nhỉ? Cơ quan em nó nhún bên trái một cái, rồi bên phải một cái, cứ thế...
@ Toe: Chả hiểu sao vẫn biết lỡ nhà sụp thì thằng ở dưới bẹp trước, nhưng mà cứ ba chân bốn cẳng muốn chạm tay vào mặt đất cho yên tâm, cái mặt đất ý. Ngất là ngất thế nào, lúc đấy chân hơi bị vững của nó (sau nghĩ lại mới run). Tao lúc đấy ko nghĩ động đất đâu mà chỉ sợ ma, cái kiểu bên ngoài tối đen rồi rèm cửa lúc lắc he hé là sợ khiếp. Đoạn sau thì vẫn ko sợ động đất lắm mà cứ sợ bạn B ngất xỉu. Nhiều khi mình cũng hơi lạc đề :">.
Nào thì mìn cùng chạy nhá.
ReplyDeleteGiờ ở trong nhà cao tầng cứ ghê ghê. Có tiếng động là tim đã đập loạn nhịp rồi.
Quần áo, hộ chiếu, thẻ nhà băng lúc nào cũng săn sàng trong túi, có biến là dọt ngay em ạ.