Thursday, October 4, 2007

Ngày lơ mơ

Simply

^ Sếp bảo nếu có lúc nào sếp cần phải giới thiệu về mình thì câu đầu tiên sẽ là: "Blah blah blah". Từ bao giờ mình mắc bệnh "blah" nhỉ?!

^ Mình nghĩ là yêu cái gì thì cái đấy lúc nào cũng đẹp. Một ngày đi lại sáu chuyến giữa ICA và công ty, chân đi giày cao và có ít cơ hội được ngồi, thế mà vẫn ca ngợi ngày hôm nay đẹp. Có bao giờ con người thành công trong việc nhìn đời bằng con mắt khách quan?

^ Buổi sáng đi làm sớm, nắng chiếu qua cửa kính tàu điện và len vào giữa những ngón tay. Cảm giác như hồi không bé lắm được bố chở đi học sáng mùa hè dưới những tán xà cừ phố Lý Nam Đế.

^ Mình đã từng tuyên bố mình không thích vouchers, thế mà vouchers để mua ống kính máy ảnh của Harvey Norman lại thích. Rút kinh nghiệm lần sau trước khi nói phải vỗ vỗ vào má, kéo kéo hai tai cho tỉnh táo đã. Không phải không thích vouchers, mà là không thích đi shopping chỉ để mua những thứ mình không thấy thú vị.

^ Hóa ra mình cũng có lúc mải chơi quên mất việc chính. Nếu không gặp ông giáo Triết học ở bến xe, và nếu mình không cầm quyển "Sophie's World" thì chắc cuộc thảo luận không diễn ra và mình đã không cần phải chạy kiểu trâu bò kéo xe đến ICA (Immigration & Checkpoint Authorities) như thế. Có lẽ đồng hồ báo thức cần phải được nhét trong đôi giày.

^ Mình rất yêu trẻ con, trừ trẻ con ở ICA. Tại sao một đứa khóc thì tất cả cùng phải thét lên như lĩnh xướng và đồng ca vậy?!

^ Cứ có dịp người ta lại tặng nhau quà, quà phổ biến đến nỗi cứ lâu lâu gặp nhau lại hỏi quà đâu. Quà quà quà... Nghe một lúc như tiếng quạ kêu. Những bông hoa mang lại sự ngạc nhiên và một không khí đằm thắm. Nhiều khi những thứ bị quy là cổ điển, hay cổ hủ, lại có giá trị tinh thần thật lớn. Bây giờ mình đôi lúc cho phép bản thân sến (từ này thời bố mẹ gọi là "lãng mạn nửa mùa"), một hai lần rõ sến (người miền Nam gọi là "quá lố"), nhưng sến là một phần của cuộc sống. Cái tôi đôi lúc cũng lả lơi.

^ Có những khi đi được nửa đường rồi lại đổi ý. Cả nghĩa đen lẫn nghĩa không đen.

^ Nhìn tripod (không phải iPod) thấy rất đẹp. Tại sao đẹp thì mình chưa nghĩ ra, chỉ cảm thấy nếu mình đứng bên cạnh nó thì sẽ tự tin vì sự vững vàng và tính chuyên nghiệp giả vờ. Bao giờ sẽ là thật thì chưa (và không định) có trong kế hoạch, mặc cho tư duy tự lực phát triển.

5 comments:

  1. Tớ thích đọc bài viết tự sự khi bạn May yêu đời. Nghe rất dễ thương May ạ

    ReplyDelete
  2. Ban Van khong chi co tay nghe chup anh ma con co doi tai "nhay ben". "qua\qua\qua\. nghe mot luc thanh qua." :D Moi lan nghe "va mua xuan biet em...biet em..." (Hoa co mua xuan), minh van ko khoi "rung minh". Cai su to bay tung tang nhiet huyet cua co ca si kia da tung co lan duoc ban Van chuyen ngu la "mua xuan giet em...giet em" nhi? Ma thoi, "ngay lo mo" nghe that binh yen. Co the hinh dung ban toi dang mo mang giua mot ben la cuoc song thuong nhat on ao va mot ben la nang vang, la ky uc va suy tuong tu do dang bay bong.

    ReplyDelete
  3. Hoa hong do? duoc cam trong coc su binh thuong. Cu nhu vua co mot nguoi khach lang man, co dien bat chot ghe tham mot can phong nho ay nhi. Cam giac that nhe nhang, that diu dang, dam tham May ah.

    ReplyDelete
  4. @ Gà: Yêu đời đúng một ngày thôi đấy nàng ạ ;;)
    @ TA: Mày thông cảm, tao chỉ có lọ màu da cam, đành cắm hồng đỏ vào cốc sứ trắng, cũng không tệ nhỉ? Tao thề với mày con quạ nó kêu "Quà quà...", còn bài hát kia đúng là "Giết em, giết em...". Ngày hôm đấy tao hơi lơ mơ thật, ấn tượng chủ yếu là lúc mệt mỏi cuối ngày lại được nhìn vẻ đẹp thiên nhiên (hoa). Viết thế này thôi, ngày hôm sau lại làm việc điên cuồng :D.
    Hẹn các nàng tháng 11 vậy, tao vừa về HN mấy ngày mà chỉ kịp ra ngoài 1 buổi chiều, còn lại chúi mắt mũi vào làm và ngủ :(.

    ReplyDelete
  5. chi May o cun`g pho^' voi em:D

    ReplyDelete