Saturday, September 8, 2007
Tản mạn: Ngược
1. Nắng mưa là chuyện của trời, nhưng nếu mà thuận, hôm nay trời đã phải nắng. Sáng đầu ngày, đáng lẽ nắng đã phải trải dài con đường lát gạch bên dưới hiên nhà, đáng lẽ một vài tia đã phải gõ vào khung cửa sổ bỏ ngỏ. Không lãng mạn chút nào, mưa đến rả rích dưới một màu trời mà khi nhìn lên người ta phải thở dài. Có lẽ chục điệu múa vui cũng không làm nở được một nụ cười. Cả ngày một màu như thế, dù lát sau trời thôi mưa. Hôm qua đã khệ nệ tròng vào cổ hai chiếc máy ảnh, một lớn một bé, từ cơ quan mang về nhà, ấp ủ một hai ngày lang thang. Thế mà... Giá mà...
2. Nếu mà thuận, ở quán bar, người ta phải chăm chút cho việc thưởng thức một ly rượu, nói một vài câu suy tư, hoặc bùng nổ bằng những tràng cười, những câu nói to đầy khí thế, những câu gọi bồi bàn mang thêm thức ăn, thức uống mà trong lúc ấy người ta không bao giờ nghĩ đến cái mà người ta thường ngày vẫn nhắc tới đầu tiên: tiền. Nhưng không. Tôi ngồi ở tận cùng của quầy bar, nơi ánh sáng yếu nhất, tai hướng về phía những băng ghế sofa êm nơi mọi người tập trung và nói chuyện thân mật, ấm cúng, tình cảm. Tôi quan sát xung quanh mình, tìm những gì đơn giản mà đặc biệt để chụp, tai vẫn không rời đám đông. Khi đám đông giãn ra, tôi lại ngồi bệt xuống đất bên cạnh một anh bạn, sát bên bức tường kính của tầng 72, nhìn ra thành phố lung linh đang bước nhanh vào buổi tối. Tay ôm hai chiếc máy ảnh, và tôi tiếc cho cả một thời trước đây có thể tận hưởng mọi thứ và mọi khoảnh khắc. Thật thiếu sót và day dứt khi tay cầm máy ảnh mà dửng dưng trước một nét đẹp nào đó. Cũng thật thiếu sót và day dứt không kém khi tập trung vào việc cầm máy mà để những khoảnh khắc cần được tận hưởng trượt qua. Cần phải bám lấy cái gì, tôi vẫn chưa có hướng cụ thể. Chọn việc nào trong hai việc ấy là tùy theo hứng thú, nhưng chắc chắn việc nào may mắn được chọn cũng không mang lại một cảm giác toàn vẹn như trước kia nữa. Vậy sao...
3. Trong lý tưởng, nếu mà thuận, tôi đã được ở vị trí ấy, được làm những thứ mình có khả năng làm, và có được một số "thêm thắt" tích cực nữa. Thực tế khác với lý tưởng ở chỗ ấy. Khó khăn, cản trở, và cả những bất ngờ. Những bất ngờ tìm đến, cũng chẳng long lanh như lý tưởng, nhưng đủ long lanh để tạm quên những vất vả cũ mà vui với từng ngày hiện tại. Nếu đã có kế hoạch thì cần làm bằng được, còn nếu đã thường sống theo cảm hứng, vì sao cần một kế hoạch quá chi tiết để tự uốn cuộc sống như uốn một đoạn dây điện? Những kế hoạch năm năm, 10 năm thường đi cùng với sự thiếu bất ngờ cho mỗi ngày hôm nay. Học sống đơn giản - thế là đủ cho một cuộc sống phong phú hơn. Trong cái rủi có cái may, trong cái khó ló cái khôn... Biết đâu đấy.
4. Hai chữ "biết đâu" và "giá mà", gần mà cũng xa thế. Nếu thay được những "giá mà" bằng những "biết đâu", mỗi tối đi ngủ chắc sẽ biết phấn khởi để trông đợi đến ngày mai...
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Ờ, "biết đâu đấy" nghe cứ khấp khởi như đánh bạc ấy (ấy là nghe nói thói thường tâm lý đánh bạc nó thế, chứ tao chưa được tỏ tường), nó hấp dẫn hơn hẳn kiểu "ta biết mà". Mà cái lẽ nhìn đi "biết đâu đấy" với nhìn lại "giá mà" lại hay đi với nhau cơ mình ah. Ah thì thế này, 1."biết đâu đấy" -> "ô, đấy, ngạc nhiên chưa ? :D 2."biết đâu đấy" ->"Giá mà". Mà "giá mà" cũng chả sao, miễn là đừng bỏ lửng, mà viết tiếp: "biết đâu đấy" -> "giá mà" -> "biết đâu đấy" ->...(cứ thế mà viết)
ReplyDeleteui chà, nghe "giá mà" còn hơn là nghe "đáng ra thì" nhỉ.
ReplyDeleteÀ, tao đang học tập cách sống đơn giản, suy nghĩ đơn giản (viết thế này thôi chứ chưa làm được, nghĩ nhiều nên sắp thành con ma bù xù già nhăn rồi!).
ReplyDelete"Đáng ra thì" với "giá mà" trong từ điển của tao không khác gì nhau mấy, còn "biết đâu đấy" là nhìn đi nhá, không nhìn lại đâu. Tao thích sự ổn định, cơ mà cũng thích cái gì bất ngờ cơ. Bất ngờ tích cực thì chưa thấy, bất ngờ tiêu cực thót tim thì vài phát rồi, dưng mà... biết đâu đấy... ngày mai... ;-)