Friday, May 30, 2008

Kẻ cắp càn

Những kẻ ăn cắp là những kẻ thất bại. Những kẻ ăn cắp, không sửa sai mà còn nói càn là những kẻ thất bại toàn diện.

Đừng chọc tức mình vào lúc mình không vui, huống chi dính đến tác quyền thì kể cả lúc vui mình cũng phẫn.

http://vn.myblog.yahoo.com/caigidense-phaiden/gallery





Bạn nào biết cách tải ảnh từ Flickr xuống, trong khi ảnh đã được để ở chế độ không ai có thể tải được và không có nút "All sizes" để đi vào trang download, thì làm ơn khai sáng cho mình. Vụ này mình sẽ đi đến cùng.


Monday, May 26, 2008

Tản mạn: Hai thành phố

Part


1. Tôi lại rời Hà Nội trong buổi chập choạng tối của thành phố. Hà Nội đầu hè, trời vần vũ mây xám và đe dọa thả những cơn dông xuống nhấp nhô nóc nhà. Chớp vẽ lên nền trời chằng chịt các đường gân trắng sáng. Hàng dòng xe luồn lách chạy mưa, như nước chảy qua khe đá, vội vã như có hẹn. Tôi ngồi trên xe, nghe giọng đọc truyện của đài phát thanh, và nhìn ra các ngôi nhà bốn năm tầng dọc bờ đê sông Hồng. Sao mâu thuẫn thế. Giọng đọc vẫn cổ cổ cũ cũ như thời tôi còn bé đã nghe, khiến người ta liên tưởng tới phong thái sống của văn hóa làng xã, mà cảnh ngoài cửa xe lại mang dáng vẻ bon chen của con người trong thời kỳ nhảy (nhảy chứ không phải đi) từ đói kém lên kinh tế thị trường. Các vườn quất vườn đào không còn, ao làng đình làng cũng không còn, chỉ còn sông Hồng và những ngôi biệt thự một ánh đèn. Nhà to để làm gì khi cả gia đình chỉ có nhu cầu tụ lại ở một phòng? Chẳng ai giải thích được, đôi khi đơn giản chỉ là không ai muốn làm cái đe, ai cũng muốn làm cái búa.

2. Sài Gòn tắc đường liên tục. Tôi được chở qua những ngõ ngách để tránh các đoạn tắc, mà ngõ ngách cũng đông. Người người gò lưng phóng, xe xe chạy vùn vụt như thể sợ ai khác biết được lối thoát tắc này. Đứng ở các ngã tư, tôi có thời gian nhìn ngắm thành phố. Tôi thấy nhiều chung cư giống như nơi tôi đang ở, cao, sáng trưng đèn cầu thang, và ít đèn trong nhà. Người Sài Gòn sống về ban tối, sống với bạn bè, và sống bên ngoài ngôi nhà của họ. Thỉnh thoảng mới gặp những con phố rải rác các ngôi nhà xây theo kiến trúc thực dân xưa. Nhìn vào nhà cửa đã thấy cả hai thành phố cùng phát triển nhưng theo hai hướng khác nhau, Hà Nội mang tính cá nhân, Sài Gòn mang tính cộng đồng náo nhiệt. Tôi không rõ mình thích kiểu nào hơn.

3. Hà Nội năm nay nóng muộn. Đã cuối tháng Năm mà trời vẫn có hôm man mát như mùa thu. Tuy thế, nơi nào ít cây cổ thụ, phượng hứng toàn bộ ánh nắng mặt trời, không trổ thêm lá nữa mà chỉ nở hoa. Hoa đỏ rực cả cây, như một vạt vải điều khổ rộng phủ lên các tán xòe ra. Dọc phố Kim Mã là hàng trăm cây bằng lăng. Từng cành hoa nhọn chĩa thẳng lên trời, tím phớt có, tím đậm có. Vẫn là những cánh hoa mỏng manh. Nơi tôi ở cũng có bằng lăng dọc lối đi bộ, không hoa, chỉ có lá sâu. Tôi không chụp những phượng những bằng lăng rực rỡ sắc hè ấy, tôi sợ có thêm một nỗi nhớ.

4. Sài Gòn có những bông sen hồng, nhỏ nhắn thôi và trông tinh nghịch, nhanh nhẹn, như con người nơi đây. Những bông đã nở to, người ta xếp cánh hoa lại thành hình tam giác, các hình tam giác màu hồng chồng lên nhau, và tôi nhớ tới kiến trúc của Esplanade ở City Hall. Tôi chụp hoa sen, nhiều lắm, vì cách họ làm chúng trông lạ. Tôi không sợ mình sẽ nhớ như nhớ hoa Hà Nội, vì cái gì mới thì sẽ chỉ làm người ta bỡ ngỡ thôi.

5. Các hàng quán ở Hà Nội bất cần đời, người ta ra thành thị học nghề nhưng không tiếp thu được cách ăn nói gói mở của người buôn bán ở Hà Nội xưa. Quán xá ở Sài Gòn, từ hàng vệ đường cho đến hàng lớn, đắt hơn và đon đả hơn. Ai đó nói với tôi rằng đắt hơn thì dĩ nhiên lịch thiệp hơn rồi, nhưng kể ra tôi sẵn sàng mua dịch vụ tốt thì ở Hà Nội cũng không có mà bán.

6. Ai ở Hà Nội lâu năm cũng đều nói chuyện theo kiểu nói một hiểu mười, nhiều khi chẳng biết hiểu theo nghĩa nào thì phải. Người ta dè dặt với nhau vì sợ có khi mình bị "chửi khéo" mà cũng không biết. Đến một cơ quan ngồi một hôm thì sẽ rõ, chuyện thoạt nghe thấy ôi sao đời thường thế mà một lúc lâu sau mới hiểu các cô chú đang xiên nướng nhau vì cái gì. Nói và nghĩ, nghĩ và nói, thường xuyên và mệt mỏi. Sài Gòn rộn rã, không phải người ta không có thâm ý, nhưng người ta ít thâm ý hơn và ít có xu hướng thể hiện chúng một cách phức tạp hơn. Nói to, nói thẳng, mà vẫn đủ dạ thưa. Thời đại này kiếm đâu ra thời gian ngồi phân tích một câu xem người nói có ý gì nữa, mặc dù một số lễ nghi xã giao cổ của người miền Bắc tôi vẫn ưa.

7. Dọc đường bay tôi nhìn ra cửa sổ là thấy trăng. Trăng không tròn và sáng nhưng trời quang nên có lẽ ai ở dưới cũng nhìn thấy được. Người ở Hà Nội thấy, người ở Sài Gòn thấy, tôi ở trên trời cũng thấy. Chỉ có chúng tôi không nhìn thấy nhau. Tôi nhìn trăng như để nắm giữ một mối liên hệ với những con người ở cả hai thành phố tôi đã gặp mặt. Trước tôi có nói tôi yêu đơn phương Hà Nội, mà bây giờ tôi cũng trót có cảm tình với Sài Gòn mất rồi. Không còn trọn vẹn nữa, cũng như chiếc lá kia, một phần yêu mến tôi gửi lại Sài Gòn.

Sunday, May 18, 2008

Sài Gòn

Mình thích Sài Gòn hơn là mình đã tưởng. Yêu nụ cười và giọng nói của những người bạn mới và lâu năm, thích cafe Nếp, muốn bê một cây "chò Sài Gòn" (cái tên này vẫn còn đang được đặt trên bàn tranh luận) cao vút ra Hà Nội, à không, sang Singapore.

Mình bán mặt cho đường suốt gần hai ngày nên cháy đen thui thủi các bạn ạ. Đây là bức ảnh hiếm hoi được chụp cho lúc chuẩn bị bay ra Hà Nội, không phải ảnh "làm hàng" đâu vì mình bị mắng là không có khả năng diễn. Vì sao ngước lên à? Vì khi ấy phát hiện trên nóc Bưu điện thành phố có một cái tổ chim ạ. Các bạn đừng bình luận mẫu, luật của ảnh chân dung đấy .

IMGP6133

Monday, May 12, 2008

Blast

Hôm nay bạn Cờ Lê viết hẳn một bài dựa trên blast "Today is the past of tomorrow. Why nostalgic should things change?" của bạn Mây; bài viết phản ánh đúng thực tế của những bạn gái "bé bỏng" sống xa nhà nhưng lại mang tính chất tích cực (điều không thường xuyên lắm xảy ra với những thành viên câu lạc bộ than thở của chúng mình). Bạn Mây phải xin phép sao chép lại đây, sau này nhỡ chán đời còn quay lại đọc.

---
Reminiscence

Hôm nay đọc được câu này trong blog của bạn Mây, làm bạn Huyền thấy yêu đời hẳn đấy! Cảm ơn bạn Mây nhiều nhá! Bạn Mây viết thế này này "Today is the past of tomorrow. Why nostalgic should things change?" Thế mà đọc xong làm bạn Huyền tinh thần thoải mái hơn hẳn, vì đã tự tìm được câu trả lời cho mình!

Mình tự nhận mình là người hay hoài cổ. Nhưng phần lớn những lần hoài cổ là chỉ hoài cổ khi có 1 mình mình, hoặc chia sẻ với 1, 2 người bạn cực thân thôi. Người ta thường hoài cổ về những niềm vui trong quá khứ, khi hiện tại có thể không bằng cái quá vãng đó! Bạn Huyền thì khác, bạn Huyền luôn cố tránh điều ý để cho mình sống mạnh mẽ và yêu đời hơn! Với mình, hoài cổ là để nhắc mình rằng mình vẫn còn nhớ tới những thứ đẹp đẽ đó, để duy trì ... và để nhắc mình rằng mình vẫn là mình- biết nhớ, biết trân trọng những gì đã qua. Đôi lúc, quên với mình là một cái tội. Khó hiểu quá nhỉ?

Thế mà....

Thế mà...

Hai hôm nay bạn Huyền lại bị rơi vào trạng thái hoài cổ mà mình luôn tránh ý! Ấy là khi tay chân luống cuống, đầu óc ngập tràn công việc. Về được tới nhà thì roomate bị ốm mà mình còn không biết tẹo nào. Hôm mình ốm, roomate nấu cháo cho mình. Còn giờ mình thì về tới nhà khi roomate đã ngủ mất rồi....Rồi thì bạn Huyền cáu khi ai đó gọi ở Y!M mà cứ dài dòng mãi không nói vào vấn đề. Bạn Huyền lại nghĩ, lại mơ về ngày xưa....vô lo , vô tư để có thể chu đáo và cười tươi hơn với nhiều người. Rồi bạn Huyền lại mơ giá được ở gần gia đình, ở gần bạn bè...Chắc hẳn 1 ngày và nhiều ngày sẽ sáng hơn rất nhiều khi được ở cạnh những người thân của mình. Cứ miên man suy nghĩ ...để thấy mình thật kém. Nghĩ được là không nên vậy, mà lại vẫn vậy. Đã ai vào trạng thái ấy chưa? Ủ ê vô cùng...

Đấy, thế mà giờ đọc được blash của bạn Mây, bạn Huyền cứ thấy như là 1 sự chia sẻ đầy tình cờ đấy!

Hì, thế lại là thêm 2 khái niệm cần phân biệt rồi : Reminiscence vs. Nostalgia
Hi vọng khi nào có thời gian sẽ bàn về 2 khái niệm này!

À, hôm nay đi làm mình có 1 phát hiện rất hay nhé! Có vẻ như nếu có 2 cánh cửa "Push" và "Pull" thì người ta có xu hướng "Push" nhiều hơn "Pull" ( à, đây là tính trường hợp khi mình đi 1 mình. Chứ đi cùng với các anh gallant thì phải Pull là chắc rồi ) Tại sao lại thế nhỉ -- có suy ra đựợc tâm lí gì của con người ko nhỉ? (ờ ờ, cấm bàn việc tốn và ko tốn sức ở đây nhá!)

Viết ra vài dòng khi đầu óc lủng củng nhiều suy nghĩ!

Lại nghe " Superman"

---

Saturday, May 10, 2008

Mất điện thoại

Thế là bạn Mây của các bạn bị mất điện thoại các bạn ạ. Thật là chối tỉ, tréo ngoe, trái ngang, đau khổ. Đừng hỏi mình làm mất hay là bị lấy mất vì mình không nhớ gì cả. Nhìn chung là ăn uống chơi bời xong định gọi điện khoe thiên hạ thì thấy là nó không ở trong túi. 11 rưỡi đêm mình lập bập ngáp ngáp đứng viết bản tường trình ở tầng 6 của cái cửa hàng có danh tiếng 150 năm tuổi lung linh ấy.

Đừng bao giờ khuyên mình chuyển về sống ở chốn thành thị nhá, lắm người nhiều ma. Vùng bùn lầy thanh vắng của mình chỉ toàn người tốt như mình thôi, ai lại thế.

- Em mất điện thoại rồi!
- Theo anh biết thì đây là lần thứ hai từ khi anh quen em nhỉ?
- Lâu chưa nhỉ?
- Mới có một năm rưỡi em ạ.
Thế là hình như cứ đều đều thì một năm rưỡi mình mất điện thoại một lần các bạn ạ. May mà hôm nay không mang theo máy ảnh, mất anh Canon thì chắc mình sẽ ngủ đêm ở General Hospital.

Tức thì không tức đâu vì đây là hậu quả của các loại bom: mất ngủ, ngủ muộn dậy sớm, nghĩ nhiều nhưng lung tung, háo hức vớ vẩn, căng thẳng áp lực, blah blah... Được cái này mất cái kia vốn là lẽ đời. Mình chỉ ấm ức vì bao nhiêu tin nhắn lưu giữ suốt từ khi chuyển qua Starhub đến giờ thế là thành mây khói hết. Đấy, giận là giận ai đã lấy đi một trong vài cái hay hay đáng quý mà mình thích tích cóp.

Các bạn ở Singapore, các bạn ở Hà Nội, các bạn ở Sài Gòn, và các bạn ở đẩu đâu làm ơn cho mình xin lại số điện thoại với. Nhắn mình trên YIM hoặc 360Mail hoặc FlickrMail hoặc Yahoo! Mail. Mình yêu các bạn và ghét ma.

Friday, May 9, 2008

Già rồi, ngồi tiếc trẻ

Rất là buồn tình, già rồi ngủ ít, sáng sớm gà gáy không ngủ được tự nhiên mình cứ muốn được hát hát hò hò như ở giữa sân vận động trường hồi xưa.

Bỗng nhiên thấy rõ là đã qua cái thời 1am nổi hứng là leo cầu thang thoát hiểm lên tầng trên có người chặn sẵn cửa bằng chiếc giày đá bóng và sẵn sàng đệm đàn cho hát.

Chẳng còn cái thú 4am đùng đùng lôi kéo mấy tên ra đài phun nước PGP ngồi nói chuyện, bàn về các chương trình của Red Cross, ngửa cổ cãi nhau xem điểm sáng nào trên giời là vệ tinh chứ không phải sao giăng gì cho đến khi quá mỏi không gật đầu xuống được, và vô tư gặm cà rốt sống đợi sáng với phương châm ăn rau quả thì thức khuya da vẫn đẹp (tất nhiên sai).

Cũng không còn trò chiếm chỗ ở các phòng đọc (reading rooms) để học thi, ngày gối đầu lên sách ngủ ngon lành, đêm kéo đệm sofa xuống sàn đắp báo lên người ngủ tiếp (chứ dân tình đều dứt khoát không chịu lên phòng riêng đi ngủ để chứng minh tinh thần học hành quyết chiến), và trò cầm bút chì trèo lên bàn chọc chọc vào cái máy điều hòa không nút điều khiển trên trần nhà để bật tắt khi quá nóng quá lạnh.

Suốt hai năm nay cứ thấy nhẹ nhõm vì nhờ giời mà mình được cho phép tốt nghiệp, nhưng mà bây giờ đôi khi nhớ thời sinh viên quá cơ. Mò mò một lúc mình tìm ra được bài hát này, thu ngày sinh nhật năm 2005 ở phòng anh Hiếu Idol. Anh Hiếu lúc nào cũng thế, đệm đàn như đĩa cho vào máy là chạy, êm ru. Anh Hiệp mắt nai đi đá bóng xong ngại về tắm, chạy qua nằm hát nghêu ngao, không biết tiếng mình đang bị thu. Bạn Mây mập của các bạn vẫn bị bệnh lệch nhịp muôn thuở, cũng chẳng cần để ý có phát âm chuẩn chưa. Còn nghe được tiếng tiếng ổ đĩa máy tính rởm của anh Hiếu quay kêu chít chít. Cái thời đơn sơ, đơn giản, tự nhiên, tự do - ôi lúc sướng không biết đường sướng.



Tags: recording



Saturday May 10, 2008 - 03:19am (SGT)


Tuesday, May 6, 2008

"Anh" Mây & các em




Tình hình là dạo này có một số em gái 9x yêu bộ môn câu cá muốn làm quen với "anh" May. Các em nhìn đôi dép tông và chiếc máy ảnh ở nền nhật ký điện tử trên mạng (blog), các em nghĩ May ắt hẳn là phái mạnh, theo ngôn ngữ học thì động từ tả anh phải chia ngôi thứ ba số ít và không phải giống cái, và cao hơn có lẽ các em nghĩ anh May vừa đẹp trai, vừa sâu lắng tình người, vừa múa máy thần tài như Triển Chiêu. Khung nhật ký có màu hồng cánh sen, thế mà các em cũng đủ nhạy cảm để nhận ra anh là hiệp sỹ chứ không phải công chúa.

Các em trắng trẻo, trẻ khỏe, chụp ảnh kiểu nữ sinh Nhật - tức là mắt trợn to, mũi chun lại và môi mím phụng phịu, không xinh thì ít ra cũng dễ thương khiến anh muốn béo má một cái - gửi anh May những lời nhắn nhủ cũng phụng phịu như môi em. Cái thứ tiếng Việt âm tròn âm méo, ngọng ngọng ngố ngố - "hem ngờ", "hay nắm", "anh ná", "anh oy" - anh đọc mà thấy mình y như Trần Quốc Toản sắp vắt cam.

Xong anh nhớ ra anh mới có chiếc máy xay, anh không cần vắt, nên anh lại thả lỏng bàn tay. Anh hít hà kiểu yoga để tĩnh tâm, và anh gõ vài lời nho nhã gửi các em gái để các em hiểu là người đi câu cần phải chọn hồ.


Thursday, May 1, 2008

May

Blue blue blue


Vậy là qua một ngày đầu tháng Năm. Nhân tháng này có tên giống tên Mây, và nhân dịp trời nóng không chịu mưa cho (hai cái nhân dịp hơi hơi có duyên, mình biết!), mình đăng bài thơ thuộc phần đọc thêm trong chương trình Văn học lớp 6 thời chưa cải tổ - "Mây và sóng" (Tagore Rabindranath) - thay cho việc mặc khố và đứng lập đàn cầu mưa như truyền thống.


"Mẹ ơi, kìa ai đang gọi con trên mây cao.
Họ bảo: "Chúng ta vui chơi từ tinh mơ đến hết ngày
Chúng ta giỡn với sớm vàng rồi lại đùa cùng trăng bạc"
Con hỏi: "Nhưng mà làm thế nào tôi lên trên ấy được?"
Họ trả lời: "Con hãy đi đến hết cõi đất, rồi giơ tay lên trời con sẽ bay bổng lên mây"
Nhưng con nói: "Mẹ tôi đợi tôi ở nhà, tôi có lòng nào bỏ được mẹ tôi"
Họ bèn mỉm cười, và lửng lơ họ bay đi mất
Nhưng con biết trò chơi còn hay hơn của họ
Con làm mây nhé, mẹ làm mặt trăng,
Hai tay con ôm mặt mẹ, còn mái nhà ta là trời xanh

Mẹ ơi, kìa những ai đang gọi con dưới sóng rì rào
"Chúng ta ca hát sớm chiều, chúng ta đi mãi mãi, không biết là đi qua những đâu"
Con hỏi: "Nhưng làm thế nào tôi đuổi được theo bây giờ?"
Họ bảo: "Cứ đi, con cứ đi đến bờ biển, đứng im, con nhắm mắt lại, sóng sẽ cuốn con đi"
Con trả lời: "Nhưng đến tối mẹ tôi nhớ thì sao? Tôi làm thế nào rời mẹ tôi được"
Họ bèn mỉm cười, và nhảy nhót, họ dần đi xa
Nhưng con biết trò chơi còn hay hơn của họ
Con làm sóng nhé, mẹ làm mặt biển,
Con lăn, lăn như làn sóng vỗ, tiếng con cười giòn tan vào gối mẹ
Và không ai trên đời này biết được mẹ con ta đang ở đâu!"


(Bản dịch bởi Nguyễn Đình Thi)

---

Thời trước đọc bài thơ này mình không bao giờ nghĩ ông Tagore là người Ấn Độ, và cứ thế tưởng tượng ông là nhà thơ gốc Âu (may mà không bị kiểm tra tiểu sử) và trong thơ là một em bé da trắng tóc xoăn màu nâu. Bây giờ đi tàu nhìn các bạn gốc Ấn to khỏe, khi tàu chật thì bạn trai ngồi còn bạn gái phải đứng, càng không thể liên hệ được với ông Tagore và em bé này. Thời xưa xã hội khác, hay ông Tagore khác, hay cái gì chui vào thế giới nghệ thuật cũng phải khác?

Mai lại phải lên tàu.