Sắp mưa
Sắp mưa
Những con mối
Bay ra
Mối trẻ bay cao
Mối già bay thấp
Gà con rối rít
Tìm nơi ẩn nấp
Ông trời mặc áo giáp đen
Ra trận
Muôn nghìn cây mía
Múa gươm
Kiến
Hành quân đầy đường
Lá khô
Gió cuốn
Bụi bay cuồn cuộn
Cỏ gà rung tai
Nghe bụi tre tần ngần gỡ tóc
Hàng bưởi đu đưa
Bế lũ con đầu tròn trọc lóc
Chớp
Rạch ngang trời khô khốc
Sấm
Ghé xuống sân khanh khách cười
Cây dừa sải tay bơi
Ngọn mùng tơi nhảy múa
Mưa
Mưa
Ù ù như xay lúa
Lộp bộp
Lộp bộp
Rơi
Rơi
Đất trời mù trắng nước
Mưa chéo mặt sân
Sủi bọt
Cây lá hả hê
Bố em đi cày về
Đội sấm
Đội chớp
Đội cả trời mưa."
(Trần Đăng Khoa)
Bài thơ nhiều đứa trẻ con (thuộc thế hệ mà đến giờ quá tuổi dập dìu vẫn chưa biết quan niệm xì tin xì tủng là gì) thuộc lòng từ tuổi mẫu giáo. Thơ thì hồn nhiên trong sáng, người đọc thì bôn như thế, nên đã thuộc rồi thì lớn lên, xong già đi, cũng không thể quên. Chủ đề tư tưởng rút ra: trời đẹp là trời phải như thế này này!
Mấy hôm nay lẩm nhẩm mãi mà trời không chịu mưa, báo hại con gái càng lẩm nhẩm thì càng nhớ bố. Nóng gì mà nóng dai thế. Tóc tai khô hết cả, lấy tay xoắn đuôi tóc một cái là đuôi xoăn cứng đơ luôn, bỗng dưng lại có quả đầu chim sẻ.
Xì, chẳng ở đâu mà mây lại phải đi xin mưa chứ không cho mưa được thế này. Nếu giời mưa thì cháu tình nguyện đi cày bằng giày cao gót, vừa cày dưới mưa rây gió giật vừa đeo kính vừa hát cũng được. Chứ tối tối cứ lại phải túm chặt tóc rồi bò lồm cồm xuống đất để ngủ thế này à?
