Monday, July 14, 2008

Tản mạn: Chấm hỏi và đẹp

10 minutes


1. Có những thứ mãi tồn tại là mâu thuẫn.

Trong bối cảnh của thời đại nước sơn có đôi phần quan trọng hơn gỗ, tôi vẫn không mấy để ý đến nước sơn khi cần phải đánh giá con người.

2. Khoảng một năm nay, tôi có thói quen soi tất cả các gương mặt mà thị giác cho phép tôi nhìn thấy. Trên tàu. Dưới phà. Khi đi bộ. Khi chờ ngồi vào khám bác sỹ. Khi xếp hàng trong nhà vệ sinh. Tôi nhận thấy bất kỳ ai cũng có ít nhất một nét đẹp: nếu đó không phải là cái mũi hếch lên nghịch ngợm, một lúm be bé chỉ hiện lên khóe miệng khi mím môi, thì cũng là một vài sợi tóc mai mỏng mảnh phất phơ bên má hay một nếp nhăn rạng rỡ kéo từ cánh mũi xuống khóe môi khi cười. Nếu không là những ngón tay thô kêch nhưng uyển chuyển của một phụ nữ từng trải, móng tay hồng hào sạch sẽ thì cũng là đường gân khỏe mạnh nổi trên bàn chân. Những cái đẹp không chuẩn. Không mắt to, mũi nhỏ thẳng, hay đôi môi hình trái tim. Không lông mày lá liễu và ánh mắt liếc như dao cau. Không nước da trắng hồng không tì vết hay sợi lông mao nào lộ liễu. Không tay búp măng và chân thẳng dài. Tôi yêu những gương mặt dành phần lớn thời gian để đăm chiêu vì cuộc sống và bỗng tỏa rạng ngời khi nhận một cuộc điện thoại. Tôi thích thú khi nhận thấy sự đắc chí của một người đàn ông trên tàu khi bấm phím điện thoại nhắn tin cho người quen mà không cần rút điện thoại ra khỏi chiếc bao nhung đen.

Và tôi luôn tưởng tượng nếu tôi có thể bấm máy tự do, tôi sẽ lên khuôn hình như thế nào, bố cục, ánh sáng ra sao, những bức ảnh sản phẩm đúc khuôn từ xã hội sẽ được xử lý màu tươi tắn rạng rỡ hay xanh xao cũ kỹ.

Tôi vẫn nói tôi không để ý đến nước sơn, nhưng hàng phút tôi săm soi đi tìm cái đẹp cho những con người bình thường. Đấy là niềm vui, là thói quen đang biến thành phản xạ, là sự giết thời gian, là một việc mà đôi lúc hứng chí tôi tự gán cho nó tính nhân văn.

3. Một bức ảnh đám ma đẹp luôn đẹp hơn những bức ảnh đám cưới. Một bức chân dung tự nhiên đẹp hơn một bức tạo mẫu hoàn hảo về sắc cũng như kỹ thuật. Có người mẫu là có sản phẩm, nhưng tôi không thích xem ảnh người mẫu đẹp. Và ảnh của tôi, nếu không dùng cho mục đích thương mại, không bao giờ có người mẫu, chỉ có nhân vật. Có nhân vật là có cuộc đời.

4. Những người đàn ông trong giới nhiếp ảnh tán rằng có mấy thứ để tạo nên một bức ảnh đẹp: rượu, thuốc lá, người mẫu, và thời tiết. Tôi nghĩ chỉ có một thứ để tạo nên một bức ảnh đẹp hoàn hảo: tâm hồn.

5. Có một số người đeo tai nghe đi đường chỉ vì sợ mình trông có vẻ không bắt kịp với sự phát triển của trào lưu hiện đại. Có một số người khác trang điểm như một liệu pháp an toàn, không phải vì nghĩ mình sẽ đẹp hơn mà vì không biết như thế nào thì mình sẽ đẹp.

6. Một lời tỏ tình bất ngờ là thú vị. Một hành động tỏ tình là ngọt ngào. Mà đôi lúc chỉ đến khi đi cạnh nhau, chẳng cần nói gì mà vẫn thấy nhận được sự đồng cảm, thì mới cảm nhận được cái đẹp. Cái đẹp có nền tảng trừu tượng nhưng vững chắc nào đó. Cái đẹp không tạo cảm giác phù du hay thức thời. Tôi biết, tôi lại vẫn nhìn vào nước gỗ để cảm.

7. Có những thứ mãi tồn tại là mâu thuẫn.