Túi rỗng.
Con nheo nhóc một đàn chờ photoshopped.
Chồng Canon nằm im chờ lau ống kính.
Người người réo đòi nợ ảnh.
Các bạn bình tĩnh xem hai con "chuột" hét nhé. Đến cuối tuần bạn Mây giả nợ cho

1. Hà Nội hoa nhiều lắm, vẫn chưa phải mùa đông. Cúc vẫn rạng rỡ trắng vàng, cao lênh khênh trên những sạp hoa rong. Hồng được bó trong giấy báo của ngày hôm trước, cứ vài chục bông một bó, theo màu. Các bó xòe ra như quạt trên chiếc sạp tròn sau yên xe đạp, như rẻ bài tam cúc, như cầu vồng.
Dọc theo thành Thăng Long cổ phố Hoàng Diệu là những bồn hoa, lại là cúc, nhưng màu sắc là vô vàn. Thị vén gấu quần chui vào giữa đám đất còn ướt sau một đêm sương để tiến lại gần. Những tưởng cúc chỉ có đỏ, vàng, trắng, hóa ra đỏ cũng dăm bảy sắc đỏ, từ đỏ da cam đến đỏ tím, và hồng thì cũng không kém phần đa sắc, rung rinh những cánh hoa từ hồng phấn tới hồng tro.
Thị khoái chí rút vũ khí giắt bên hông, lia qua lia lại, tiếng cửa trập của máy kêu xoành xoạch đầy say mê. Bống có một, rồi hai, rồi nhiều bàn tay lọt vào trong ống kính của thị, bẻ ngoéo những cành hoa mơn mởn. Thị ngẩng lên, những anh chị công nhân, mặc tuyền một màu xanh, ngồi bên cạnh một xe cút kít gỉ sét, bên trong là một rừng lá xanh và hoa đủ sắc vừa bị bẻ. Giá thị có cả xe cút kít ấy mà rải hoa khắp Singapore, chắc cũng đủ để ngụy trang cho cuộc sống nơi đây đấy nhỉ?!
2. Thị về một làng quê miền Bắc. Đường lát gạch hồng, hai bên là rãnh nước, ngõ sâu hút, vòng quanh. Các nhà có thiết kế y hệt nhau - nhìn từ cổng vào, bên trái là dãy nhà ba gian, cửa nhà có rèm che nắng và những cái riêng tư; bên phải là những đụn rơm, chuồng gà và lợn, được núp bóng những giàn mướp vắt vẻo quả, lá khô, và mạng nhện; giữa chiếc sân to là cây bưởi, cây hồng với quả lủng lẳng trĩu xuống chái bếp. Người ta vẫn dùng bếp thổi bằng rơm và củi, chiếc ấm đặt trên kiềng đen đều như răng các cô gái nhuộm thời xưa - răng đen không đẹp, thị nghĩ thế, nhưng ấm nước bị khói hun đen thì đẹp. Trong bếp có cửa thông sang nhà láng giềng, để đến khi có tiệc cưới, ma chay, cúng giỗ thì cửa được hạ xuống để người ta sang nhờ sân nhà nhau.
Thị cầm vũ khí, đội mũ bán báo, đi cùng người quản lý đeo kính đen hầm hố ra cánh đồng vào lúc mặt trời ngay ngắn trên đỉnh đầu. Cánh đồng nắng lắm, nhưng đầy vẻ hấp dẫn cùng đủ loại tiếng kêu - tiếng côn trùng, tiếng bò xa xa, và tiếng chân chó chạy lỉnh bắt chuột giữa những đám rạ. Thị khen hoa rau muống đẹp, và đinh ninh đấy là hoa bìm bìm. Thị tìm được một ngọn lúa xanh giữa khoảnh ruộng rạ vàng, thị hí hửng tác nghiệp. Thị cãi chày cối và thề thốt đủ điều rằng hoa cúc dại mà thị chụp là hoa cứt lợn (vâng, dân gian vốn đặt tên chúng như thế) người ta dùng để chữa bệnh xoang. Có mấy anh trai làng (nhìn cũng hầm hố như người quản lý của thị) đèo nhau xe máy chạy qua, thấy thị đang ngồi thụp xuống chụp chính diện phần sau của con bò, các anh chụm tay hét: "Em ơi, sao không chụp anh mà lại đi chụp bò?" Chẳng lẽ các anh lại muốn thị nói chân thật lòng mình, rằng các anh so với... Phần nào thị cũng muốn giữ thể diện cho các anh, và giữ độ an toàn cho vũ khí mà thị đang cầm trong tay, phòng khi các anh nổi giận.
Trên đường dạo về, thị nhận thấy điển hình làng quê miền Bắc là phân bò và mùi ngai ngái của nó. Thị không có ý nói chuyện thô tục, mà đơn giản đó là thực tế, và thị nghĩ làn gió mát rượi từ cánh đồng thêm chút ngai ngái còn trong lành hơn không khí của một Hà Nội chìm trong khói xe và bếp than tổ ong đặt giữa vỉa hè. Thị nhìn thấy một chiếc lông gà trắng muốt, thanh tao, đậu trên một bãi phân bò đã khô. Có ai không đồng ý với thị đấy là nghệ thuật?
Mỗi nhà có một kho trấu ở cạnh cổng. Mỗi khi người ta mở cánh cửa rất nhỏ sát vệ đường của kho trấu, trấu tràn ra mặt ngõ, óng ánh như vàng cám dưới nắng trưa. Chiếc đấu dùng lâu ngày đã ngả màu nâu sẫm, lấp ló trong kho, khiêm nhường như người dân quê vậy.
Thị đề nghị dừng xe khi thấy một bầy vịt trắng bơi lội tung tăng ở bờ kênh. Vịt đẹp thế, như những cuộn len trên mặt nước. Ấn tượng của thị về vịt là một bầy chen chúc trong chiếc lồng tre ở chợ Hà Nội.
Một chiếc xe công nông đang cố gắng leo lên con dốc dựng đứng ở thế giật lùi. Anh lái xe bảo: "Cảnh này em không thể thấy ở đâu ngoài Việt Nam!" Thị theo phản xạ giương vũ khí lên chụp, nhưng chợt nhận thấy một tấm ảnh như thế cũng không nói lên được nỗ lực của người lái xe khi cho chiếc xe giật lùi lên dốc. Thị chưa gặp trường hợp nào mà vũ khí của thị lại không có tác dụng như thế.
3. Thị trở lại Singapore vào một buổi chiều nắng gắt, với gió, với một tai nạn xe máy dọc đường thị trông thấy, với những tòa nhà cao sản xuất hàng loạt, và một căn nhà yên ắng lạnh lẽo trong một tòa nhà đó.
Thị dọn nhà.
- Dọn nhà nhiều thế? Phòng em rộng không?
- Dạ khoảng 12m2.
- Thế có gì đâu mà em phải dọn nhỉ?
Singapore vẫn có bụi chứ, và một số thời gian chết.
Thị mở máy, xem ảnh thị đã chụp ở Việt Nam, nấu nước râu ngô thị mang từ miền quê ấy sang, và thị nghĩ thị sẽ lại về, sớm thôi...