Cứ là bụi bám đầy khắp nơi. Phồng miệng thổi phù một cái, bụi bay tung lên như cành đào bỗng nở bung vào một ngày Tết chợt ấm.
Bụi bám đầy khung cửa sổ. Bụi làm chuyển màu gót chân từ hồng hào sang hồng xám. Bụi phủ lên giấy vẽ, bút chì. Bụi làm mờ mặt bóng của cây đàn. Bụi két dày trong tư tưởng.
Sắp tới Tết rồi, phải dọn, phải xóa.
Khung cửa sẽ trơn như mưa vừa đi qua. Gót chân sẽ lại hồng hào. Giấy vẽ sẽ trắng, bút chì sẽ thơm mùi gỗ. Đàn sẽ bóng nhoáng. Tư tưởng sẽ được gột rửa và mặc quần áo mới. Những ốm đau bệnh tật, những cơm áo gạo tiền, những hỉ nộ ái ố... tập nhìn bằng con mắt khác đi.
Chiếc máy ảnh bị bỏ quên trong ngăn bàn lâu lắm mới được cầm lên trong hào hứng.
Mây: béo ới
Béo: sao sao?
May: mới chụp 1 series ảnh guitar của béo này, xem hông?
Béo: oi cho xem voi
Mây: đó, chụp một đống nhưng chỉ chọn ra đc ngần này
Béo: oi huhuh co mot tam bi run tay, ko dung tripod ah?
Béo: oi day la cay dan cua minh do sao???
Mây: ừ bị run tay
Mây: tri triếc gì
Mây: nằm bò ra sàn nhà
Béo: oi cute cute
Mây: lúc ấy có ai cầm máy ảnh chụp mình chổng mông lên chụp guitar thì ...
Béo: ... sexy sexy
Một góc nhìn khác, sản phẩm của tư tưởng cũng khác. Sẽ là lần cuối chụp một bức ảnh về bụi ở trong ta.
bo^. hi`nh guitar na`y dep lam, May a ;)
ReplyDeletevẫn đẹp theo phong cách của chị lắm ạ ! ngưỡng mộ chị vân quá ^^
ReplyDelete@ chị Sông: Em được inspired từ photostream của chị đấy! Thật đấy =).
ReplyDelete@ im'art: Cám ơn em :x. Có ảnh mới upload chị xem với.
Mình ơi, mới đọc được 1 đoạn về bụi trong "T mất tích," nhớ đến mình. Đoạn nó thế này mình ạ:
ReplyDelete" Có cảm giác anh ta bị một bệnh cực nặng liên quan đến đường hô hấp, nhưng không dám nói ra, sợ chẳng đồng nghiệp nào muốn làm việc chung phòng. Đôi khi, giữa ánh sáng ảm đạm của buổi chiều muộn, bụi vẩn lên từ đám không khí trước mặt Paul khiến tôi liên tưởng tới một đàn vi trùng đông đúc, trong điều kiện chật hẹp và ấm áp của văn phòng, đang sinh sôi và phát triển bằng một vận tốc đáng ngờ, chẳng mấy chốc sẽ tiến thẳng vào buồng phổi của tôi."
Sợ chưa B-)
Ui giời ơi, dọa gì chứ dọa bệnh tật thì gấu mấy cũng sợ lắm :-s. Thôi từ nay cạch, tao ko dám viết về bụi với cả vi trùng nữa đâu. Hết cả cái lãng mạn :)). (Btw, đoạn văn tả rất hay ở chỗ đọc một phát tưởng tượng ra lia lịa trong đầu. Truyện kinh dị của ai đấy, mình giới thiệu tao mới :D?)
ReplyDeletetruyen cua Thua^.n, hay lam, ddoc. dde may!
ReplyDelete