1. Không mấy ai chơi đàn mà không bị chai sần. Người chơi violon, viola thì chai ở cằm. Người chơi guitar thì chai ở đầu ngón tay. Hầu hết đều là khổ luyện, nên có bài dạy guitar mở đầu rằng bạn cứ tập gảy một nốt cho đến khi nào đầu ngón tay chai lại thì tập sang các nốt khác.
- Em cầm đàn đánh một bài anh nghe xem nào.
- Không, em chưa làm được. Tay em chưa có vết chai.
2. Có những người hỏi tôi vì sao dạo này nói có vẻ triết lý. Có lẽ một phần đó là thể hiện của sự già cả, tuy nhiên phần lớn hơn mà cũng là lớn nhất là sự trải nghiệm. Nếu sống theo một lối sống bằng phẳng, triết lý chỉ như con chuồn chuồn đậu trên mặt nước. Anh thấy đẹp, anh thốt lên khen, rồi anh sớm quên đi. Khi cuộc sống có lụn bại và cao trào, triết lý cũng không phải là cái mà anh đọc, nghe, mà là những tư tưởng đi tới, đi qua, và nán lại trong trí óc, chỉ bởi vì chúng phù hợp với hoàn cảnh hiện hữu. Mỗi người có những triết lý của mình, cũng là những vết chai mà cuộc sống để lại trên bộ não.
3. Khi cuộc sống chất đầy lo toan, anh không thể viết nên những câu êm ru như "Tôi đêm nay như nằm trên một triền cỏ" hay "Tôi mong được ngủ bên một dòng sông". Đó là sự xa xỉ, anh nghĩ đến nó và anh cười mình. Những ca hát, chụp ảnh, vẽ vời lùi dần, anh chỉ bộc trực nghĩ về cái lo toan, khốn khó mà anh đối mặt. Anh oằn xuống bởi một quanh gánh với đá chất nặng hai đầu cọt kẹt đè lên vai. Anh nghỉ trên đệm mà như nằm trên lối đi rải đá bởi những sạn, những sỏi trong suy tư. Anh muốn thu mình trước dòng người tất bật, anh tránh nơi đông người và tìm một góc nhỏ cho mình - anh thành một con nhím. Anh nhìn bà cụ già bán khăn giấy sống qua ngày, và anh thấy cuộc sống mình hình như còn khan hơn thế. Anh là một cái giếng cạn dần.
***
Có phải qua chai sạn mới làm nên chuyện? Ngày mai, tuần sau, tháng sau, năm sau, anh sẽ đang làm gì? Nghĩ nhiều, nghĩ nhiều, đến khi con người ta rồi chẳng thiết nghĩ nữa. Một cốc nước nóng có thể xua cơn rùng mình vô lý trước ào ạt những cơn gió mùa hè.
- Thôi đừng nghĩ nữa, không cần nghĩ nữa...
- Ừ, chẳng nghĩ nữa.
Van oi ay lam to nho' den thay Viet Anh:).. Giong van cua ay van the', hay nhi... A happy new year ahead nhe'... Chua bao gio duoc xem Van bieu dien, cho to' cai ve' moi` di:D
ReplyDeleteThoi qua day hat ho` giai sau. Thinh thoang di coi concert voi tui anh cho khoi nghi ngoi nhieu :p. Cuoi tuan bieu dien tot nha'.
ReplyDelete@ a.Minh: Anh lich su the, sao ko bao day la "benh dac trung cua em" :P. Cam on anh, em dang o^'m, cung hy vong la cuoi tuan co`n kho` khe` duoc.
ReplyDelete@ Hana: Cam on Ha` nhieu nhe'! Ay lam to nho lai cai' thoi di hoc thay Viet Anh, kho^? ma` sao thay vui the nhi :)!
Có những chuyện không cần phải chai sạn mới làm nên chuyện đâu chị V à ! Thực tế là có những lúc chính mình phải thực hiện những việc k0 có ai hướng dẫn, phải tự nghĩ và thực hiện. "The first time" theo đúng nghĩa luôn á. Đọc cái blog trên của chị V thấy nó mang nhiều cảm xúc. Nhưng hơi buồn, thôi thì cứ làm như cái cách chị kết bài í : chẳng nghĩ nữa, như vậy có thể sẽ thoải mái hơn. Chúc chị vui và sáng tác dc nhiều ^^
ReplyDeleteKhoa à, chị tức khí viết bừa mấy đoạn, may mà đoạn kết có đặt câu hỏi :). Cái tìm tòi thì luôn mới mà, nhưng phải làm vài/nhiều lần mới phát triển lên được. Em nghĩ đến nhiếp ảnh mà em thích, xem lại những bức ảnh ban đầu mình chụp, em sẽ thấy. Những bức ảnh đầu luôn sáng tạo, nhưng ko nhuần nhuyễn, vẫn có cái gì lấn cấn phải ko? Cám ơn em nhé, có ảnh mới ko upload chị xem mới :D.
ReplyDeleteChị cũng có, chắc ai cũng có :)
ReplyDeleteEm bị chai ởi ngón tay giữa bên phải, bởi vì viết nhiều quá :x ^^
ReplyDelete