
Khi đi, ra mới gần đến Expo mà người tôi đã có cảm giác háo hức lâng lâng như được kéo chiếc vali nặng quen thuộc khắp sảnh sân bay Changi trong lúc suy nghĩ chỉ đặt về một nơi xa xôi mà gần gụi lắm: nhà.
Về lại trung tâm thành phố khi trời đã sập tối. Cảm giác bó buộc bắt đầu quay lại, và khoảng không cá nhân hẹp dần cho đến khi tôi nhìn thấy người ăn xin ấy. Một ông già người châu Âu, vẻ cằn cỗi lộ rõ trên gương mặt lấm lem, trong bộ áo quần mà khi nhìn chúng ông lão bán kem dạo người gốc Trung Hoa gần đấy cũng có thể thở dài yên tâm cho địa vị của mình. Người ông cao lắm, một khung xương điển hình của người châu Âu, nhưng nhìn thoáng qua ông chỉ có gày mòn và hốc hác. Cái mà người châu Âu hay phân biệt với các tộc người khác là nước da trắng hồng không còn vết tích trên khuôn mặt, bàn tay hay bàn chân ông. Ông ngồi yên đấy bên vệ đường bụi bặm, thổi sáo, cùng một chiếc khay xin sự trợ giúp từ những người châu Á giữa phố xá với ánh điện dường như soi sáng được không khí và các cửa hàng xa hoa. Không hiểu vì sao tôi cảm thấy xót. Gặp một người ăn xin, cảm xúc đầu tiên là thương cảm, nhưng khi này là xót. Tôi mặc định rằng người da trắng sinh ra thường sống sung sướng về vật chất, và khi thấy họ khổ hơn mình, khổ như những người ăn xin quanh mình, tôi không chịu chấp nhận. Tôi không muốn tin mắt mình khi xem cảnh người dân Nam Tư khổ sở tị nạn khi bị đánh bom. Đấy là trên vô tuyến, và tôi hoài nghi lắm, thậm chí còn tự an ủi rằng họ sẽ sống sướng như cũ ngay thôi để phù hợp với quan niệm mặc định của mình. Còn bây giờ là thực tế, nó chứng minh cái mặc định kia hoàn toàn chắc khỏe, nên tôi xót. Rất nhiều. Ai đó có thể nghĩ tôi sùng bái người phương Tây, nhưng ngược lại, tôi đang nghĩ người phương Tây có bớt phân biệt màu da không khi nhìn thấy một hay nhiều người da trắng của họ xin ăn trên đường phố của người phương Đông như thế này. Tôi đơn giản lắm, tôi chỉ khó chấp nhận khi mặc định của tôi dựa trên thực tế, mà thực tế toàn chỉ chứng minh điều ngược lại với lý tưởng của nhiều người.
Lại về chuyện khi tôi nhìn thấy người đàn ông ấy, bỗng nhiên mọi thứ tan biến mất, sự bó hẹp không còn nữa. Cuộc sống tôi còn rộng rãi lắm so với người châu Âu ăn xin kia. Những khổ sở qua ngày của tôi thoắt trở nên những nỗi buồn tẹp nhẹp. Chẳng gì cả, mọi thứ của tôi đều sẽ có thể giải quyết được, bởi người đàn ông châu Âu cùng đáy xã hội Singapore phát triển kia còn xoay tìm được một góc phố, một lối đi, một cách sống để tồn tại có ý nghĩa trên cuộc đời chật hẹp này.