Buổi sáng cô tỉnh giấc bởi những tiếng giày nện trên sàn gạch hành lang và tiếng động mạnh do hai cánh cổng sắt nặng nề của tầng cô ở bị buông và đập vào khung. Còn sớm lắm nhưng nắng đã vàng chứa chan trên cả rừng cây xa xa, từng cụm mây trắng xốp từ tốn lướt qua khung cửa sổ rộng nơi giường cô nằm. Uể oải ngồi dậy, cô vươn vai và miễn cưỡng chờ đợi lúc căn phòng được hâm nóng lên bởi nụ cười của mặt trời.
Bước ra bếp. Bếp không có gió như mọi khi, và cô có cảm giác bếp càng nóng hơn khi chỉ còn một vài vật dụng nấu nướng của cô – bạn bè cùng tầng đã dọn đi hết, cô sống qua những ngày không nói chuyện trực tiếp với ai và những buổi tối sợ hãi vì từng cơn gió mạnh hun hút ngoài hành lang. Hôm nay nhiều người qua lại ngoài hành lang quá, lại chỉ toàn những người thợ kỹ thuật. Cô ngầm hiểu sắp có sửa chữa quanh đây.
Trưa. Hai người đàn ông không mặt đồng phục, không đeo biển hiệu rảo bước dọc hành lang ngoài phòng cô và dừng lại trước cửa phòng. Họ gọi cô, thông báo cô phải chuyển sang khu nhà khác bởi ở đây sắp có xây dựng và hạn cuối để chuyển ra đã là ngày hôm qua. Cô tin họ, bởi những gì cô thấy cả buổi sáng đã phần nào nói lên điều đó. Cô xuống ban quản lý khu nhà và được chỉ dẫn gặp người phụ trách vấn đề này. Một người phụ nữ to béo, mặc một chiếc váy (hay áo) trùm dài từ cổ xuống gót chân, chào cô với một ánh mắt không vẻ thân thiện. Chiếc váy làm bà ta trông thấp hơn và tròn hơn.
- Bây giờ thì cô đã muốn chuyển nhà sao?
- Xin lỗi bà, vừa có người cho tôi biết.
- Thông báo đã dán khắp nơi, sao cô không chịu đọc?
- Tôi không được thấy một thông báo nào cả. Những người sống quanh tôi cũng không biết.
- Cô sống một mình một tầng mà cô không thắc mắc về việc bạn cùng ở đã chuyển đi sao?
- Tôi không, vì họ về nhà của họ trong dịp nghỉ này.
- Không đâu, họ chuyển sang các khu khác đấy mà cô thì không hề biết.
- Không phải đâu, họ về với gia đình mà.
- [Im lặng một chút] Nhưng thật sự cô không chịu đọc thông báo!
- Tôi nhắc lại là tôi không thấy thông báo nào…
Chưa kịp để cô kết thúc câu, bà ta quày quả bước ra khỏi chỗ ngồi có vẻ chật chội so với thân hình phốp pháp của mình và bước nhanh ra cửa. Cô đứng yên một lúc trước hành động không giải thích của bà, rồi chợt nhận ra và bước theo. Bà đi nhanh hơn cô tưởng, và chẳng mấy chốc đã đứng trước một bức tường kính, trên có dán hàng chục thông báo trong suốt cả năm học. Bà chỉ vào hai tờ giấy A3 kín chữ ở xa xa bằng ngón tay ngắn múp míp và nói ngắn gọn: “Đấy, nó đây.” Cô không biết thực sự, cô chưa nhìn thấy chúng bao giờ. Đối với một người thích thiết kế và có khá nhiều kinh nghiệm thiết kế các tờ quảng cáo, tờ rơi, và thông báo như cô, cô không bao giờ bỏ qua một thông báo nào trên tường, chưa nói tới việc cô luôn bình luận về bất cứ tờ thông báo nào trong đầu về thiết kế hình ảnh, về lời lẽ chữ nghĩa, và do đó về chất lượng tác động của chúng. Giờ bà phụ trách nhìn cô tỏ vẻ không hài lòng, và cô, sau dòng suy nghĩ nhanh của mình, càng khẳng định cô chưa nhìn thấy chúng. Bà ta khó chịu về sự ương bướng của cô ra mặt nên chỉ kết luận nhanh: “Tôi không biết. Tôi đã cho người dán khắp các thang máy ngày mùng năm, và hôm nay đã là hai nhăm rồi. Tôi không chịu trách nhiệm về sự chậm trễ của cô nữa.” Đoạn bà lại quày quả đi về chỗ ngồi của mình bên trong ban quản lý, rồi bà nhìn lịch và tuyên bố đầy thương hại:
- Thôi được, cô đã chậm thì tôi cho cô đến chiều mai phải chuyển xong rồi và đưa chìa khóa phòng cũ cho tôi. Tôi đưa cô chìa khóa vào phòng mới đây.
Cô sửng sốt với quyết định của bà vì mọi năm cô thường mất một tuần để thư thả, bình tĩnh dọn đồ đạc cho kỹ. Cô phản đối:
- Tôi không biết về việc này. Đồ của tôi rất nhiều và tôi không thể dọn trong tối hôm nay và ngày mai sang khu khác được. Tôi cần có người giúp...
- Thì sao nào? Cô nhờ bạn bè cô. Bây giờ mới ba bốn giờ chiều mà. Cô còn cả chiều, cả tối, và cả ngày mai (?!).
- Ngày mai tôi có kế hoạch khác của tôi. Tôi xin lỗi bà, nhưng bạn bè tôi không phải cứ gọi là có mặt tập hợp như quân đội được.
- Tôi chẳng biết, tôi cho cô đến chiều mai.
- Thứ bảy hay chủ nhật được không bà? Tôi thực sự cần sự giúp đỡ, vả lại tôi vẫn ở đây, tôi vẫn là khách hàng của công ty nhà ở của bà.
- Không! Cô phải chuyển trong ngày mai.
- Thế này là vô lý, tôi không thể làm được như bà muốn. Xung quanh tôi ở các tầng khác vẫn có người ở đấy thôi, chứng tỏ họ cũng không có cơ hội đọc được thông báo của bà.
- Tôi chịu thôi. Cô thích thì vào nói chuyện tiếp với đại diện của OSA.
“Cám ơn bà!”, cô nói với giọng mỉa mai và bỏ ra cửa. Đằng sau tiếng bà phụ trách còn í ới một câu gì đó. Cô trở về phòng mình và ngồi thừ ra, cô biết phải làm sao?! Cô nhìn xung quanh mình với một nhà đồ đạc và thở dài ngán ngẩm. Cô mở trang báo điện tử ra đọc, định buông xuôi và thực hiện chính sách chây ì. Nhưng ngẫm lại thấy không ổn nếu như ngày kia thôi có ông thợ kỹ thuật bước vào phòng cô và yêu cầu cô nhường chỗ cho ông ta để ông ta sửa chữa. Cô ngao ngán đứng dậy, tay chống vào hông đứng ngẫm nghĩ, và cuối cùng cô nghĩ mình đành phải làm thế...
Khoảng sáu giờ chiều, điện thoại đổ dồn. Cô nhấc máy và tiếng bà phụ trách vang lên: “Tôi cần câu trả lời của cô. Bao giờ cô chuyển đi được, nói cho tôi biết.” Cô giữ ý kiến mình: “Thứ bảy, thưa bà.”, nhưng lại đệm thêm: “Nhưng lúc nãy chính bà định thời gian cho tôi là chiều mai cơ mà!” “Thôi được, tôi cho cô chín giờ sáng thứ bảy, cô phải trả chìa khóa cho tôi. À, cô bảo với mấy người ở các tầng khác hộ tôi là phải chuyển đi ngay nhé...", tiếng bà phụ trách xa xa trong điện thoại, một chút gì đó mà cô không buồn nghe tiếp…
Buông máy, cô thở dài buồn bã. Sự thay đổi quyết định của bà phụ trách sau khi nghĩ lại về trường hợp của cô đã ảnh hưởng đến kế hoạch vội vàng mà cô lúc nãy đã đặt ra. Một người bạn hảo tâm khi nghe cô kể về thời hạn chuyển nhà đã cáo bỏ cuộc họp quan trọng để đến giúp cô chuyển đồ trong tối nay…