Saturday, January 2, 2010

Khi không có thú tiêu khiển

Có những khi phải mất đến vài tháng hay nửa năm để nhận ra bản thân đã mù quáng thế nào. Tại sao ta lung lay? Không phải vì người khác làm ta lung lay, mà bởi vì ta không tin vào mình.

1. Có người tốt mà mình bỏ qua. Mình không tốt, và mình kết tội họ không tốt với mình. Thực ra khái niệm giới hạn không mơ hồ lắm. Vài lần quá thật, vài lần quá thẳng, mọi thứ khô khốc. Rồi mình vùi mình trong đống gạch vỡ ấy, bứt tóc và nghĩ về một ngày trước, một tuần trước, một tháng trước... với cảm giác hẫng như người không trọng lượng. Cô độc.

2. Có người suốt mấy năm thể hiện tốt mà chỉ một vài ngày gặp liên tiếp đã khiến mình không muốn gặp lại cả đời. Trong vài ngày ấy, mình đã cố tự thuyết phục, đã chịu đựng, đã nhắm một mắt rồi nhắm cả hai. Từ khi không gặp nữa, mình đã cố tìm vài từ khác để miêu tả suy nghĩ của mình, như một kiểu tự giải thích vì sao mình có cảm giác sững sờ như thế cho mình hiểu, mà cũng không có từ nào hay hơn từ "khinh." Tiếng Việt thật cô đọng.

3. Có người tới giờ vẫn khiến mình phải suy diễn. Tốt hay là xấu, mình còn không chắc được. Mình đã rất vui, nhưng khi cuộc vui tàn? Có người bạn nói cứ người nào cậu thấy vui khi chơi với thì cứ chơi với họ. Cái khoảnh khắc vui ngắn ngủi hiện tại quyết định quãng thời gian làm bạn với nhau từ đây? Đôi khi mình nghĩ là mình luôn suy nghĩ phức tạp lên như thế, mình không biết cách sống một khoảnh khắc, nhưng lo nghĩ về tương lai hay phân tích một vấn đề có phải là một cái tội không? Một thày giáo đã hỏi mình vì sao khi mình sáng tạo lại cần quan sát và phân tích, mình không biết trả lời. Sự mâu thuẫn nội bộ giữa bó thần kinh trái và mớ thần kinh phải của mình là cái mà người ta vẫn gọi là cái tội trời bắt mang.

Mình chỉ mong có một năm thật phẳng lặng, được đi nhiều hơn, và gặp ít thôi. Giữa những chuyến đi ấy, mình ước sẽ được sống một cuộc sống "Tỏa nhị Kiều" - thật yên thôi, và không biết buồn.