1. Thế là thiên hạ cưới. Mùa này có phải mùa cưới không mà mọi thứ cứ náo cả lên?! Không cần phải nhận được cái thiếp nào, mà nghe tin thôi cũng đã ù ù đôi màng nhĩ. Mưa gió tầm tã suốt tuần này sang tuần khác mà cái sự hạnh phúc vẫn cứ ào ạt. Chẳng phải chỉ là chuyện cưới xin, mà hình ảnh người ta kéo vali về thăm nhà dịp lễ trên sân ga cũng là một cái gì đấy. Có thể là chút ghen tỵ, chỉ đơn giản vì họ được tạm sống trong màu hồng và không có thời gian quan tâm đến màu xám bên ngoài. Giữa những náo nhiệt của sum vầy là im lặng của đơn lẻ.
2. Thế là trời hết nắng sang mưa. Lúc đi buổi sáng, mặt trời nhô cao, người ta hăm hở lắm. Lúc về, mưa sấm bão bùng, mọi thứ ảm đạm. Khi đi, cảm nhận được tinh thần sảng khoái đầu ngày. Khi về, tự nhiên không ai bảo ai, mọi người trở nên thụ động, im lặng và ủ dột như bầy chim ướt cánh, đôi vai so lại trong chiếc áo lạnh. Ngồi giữa khói thuốc lan lan cuối ngày, nghe tiếng bâng quơ nhắc về gió mùa Đông Bắc ở nhà, sẽ có một cảm giác lạ lắm. Trên xe bus và tàu, những chiếc ô cụp, nước nhỏ long tong hòa dần vào các vết chân ướt in trên sàn. Tiếng TVmobile trên xe lạc lõng. Người ta thậm chí cảm nhận được hơi ấm từ ánh đèn neon trên nóc xe. Trẻ con ở nhà trẻ cả ngày, giờ được đón về, dù không được vỗ về cũng không dám khóc. Các bố mẹ hết giờ công sở uể oải. Những mi mắt cụp, ánh nhìn chong chong xuống sàn hay màn mưa trắng ngoài cửa sổ, chỉ nhìn để mà nhìn thôi, còn đâu có gì quyến rũ những đôi mắt. Ngày ngày, giữa những nắng hửng là âm u.
3. Thế là hiểu thêm sự đa dạng của con người, qua văn chương và thực tế. Người tưởng chỉ là xã giao hóa ra thành tâm giao, thật đáng quý. Và người tưởng chỉ có một khuôn mặt thôi lại có số nhiều. Cát phủ không che kín được, gió thổi cát bay. Những lời thân thiện, dòng văn thơ ngọt ngào, tếu táo đùa vui, bằng cấp cao, hay thành công sự nghiệp không đủ để làm thay đổi được ấn tượng không tốt về nhân cách, nếu không nói là chúng có phần làm người ta băn khoăn hơn, bởi người có ngần ấy thứ tốt lẽ ra phải tốt. Tuy nhiên vẫn còn may mắn, giữa những vàng đen là nhiên liệu để đốt đi thôi, người ta còn có vàng trắng để mà giữ và trân trọng.
4. Thế là khắp nơi là những bước chân. Chỗ này, ga này, mình đã từng đứng đợi. Ở kia, bạn đã từng chờ. Phòng ấy, anh đã từng ngồi học. Cầu thang kia, chị đã từng bước lên. Mỗi nơi là hàng nghìn bước chân. Với mỗi bước đi, ta đã bỏ qua bao nhiêu bước chân khác ở giữa. Xa quá rồi cái thời ai đã từng đặt chân lên một nơi nào đó. Một hôm đi qua, nhận ra giữa một bước chân hôm nay là bao nhiêu vết giày của những hôm qua. Cũng nhiều bài học lắm chứ.
5. Chẳng biết giữa hai đầu của giai đoạn này, ta đã bỏ qua những gì?!