Sunday, December 24, 2006

Mất mát cuối năm




Ăn cắp của người lành là bỉ ổi. Ăn cắp của người nghèo còn bỉ ổi hơn. Chưa bao giờ thấy mình nghèo như thế này cho nên chưa bao giờ thấy việc ăn cắp đáng ghét đến mức này! Hắn cuỗm được một chiếc điện thoại cũ xấu xí, cố gắng cuối năm kiếm chác từ nó may ra được 1/3 xâu thịt snack của Old Chang Kee, còn nạn nhân đau khổ vì mất các SMSes đáng ghi nhớ lưu từ 2 năm nay cùng các kiểu số liên lạc, trong khi túi quần túi áo túi xách rỗng tuếch. Dây cắm của charger còn nằm dài trên sàn nhà, mà đêm nay đã không còn gì để charge nữa rồi - nhớ em đến rơm rớm cả nước mắt.

Không phải muốn chửi bậy, nhưng hành động của tên này trong trường hợp này các cụ gọi là "chó cắn áo rách". Phát hiện ra mất em một cái là buột miệng ra ngay câu này , với sắc thái mà diễn viên loại ưu cũng khó mà bắt chước. Giữa nơi đẹp đẽ, bóng sáng như thế mà có người bẩn như thế! Đời lắm chuyện bất ngờ.

Nhá, tôi mà biết hắn là đứa nào tôi đập chết ăn thịt!!!

Còn bây giờ cứ ngồi nhớ em và rủa thầm hắn đã ...

Wednesday, December 20, 2006

Linh tinh

Tập hợp các đoạn hội thoại của các bố mìn (tức nam mẹ mìn):

1.
- Anh xem Flickr của em rồi.
- Thế ạ? Lúc nào? Thế nào? Có comments không ạ?
- Hỏi gì mà liên tục thế?!
- Dồn vào 1 dòng cho đỡ tốn diện tích nhà em.
- Sao em toàn chụp mưa gió hoa hoét nát nhoét thế?
- Mùa mưa không chụp mưa, em biết chụp gì?
- Chụp anh .

2.
- Mai là ngày blah blah blah. Đi đâu ăn không?
- ???
- Ăn đồ Thái, hay Swensen's, hay Crystal Jade...
-
- Sao ngáp?
- Mưa gió lắm, ở nhà ôm chăn thích chí hơn. Nếu anh biết ở đâu dân dã lạ lạ thì em đi.
- Lại đi để chụp ảnh hử?
- Hee...
- Em thích cái gì bất bình thường, giật cục hả?
- E hèm...
- Em thích cái gì trái tính trái nết đúng không?
- È hém ...
- Em bảo thích ở nhà ôm cái gì cho ấm à? Em thích con chuột cống bằng bông không? To bằng chuột thật nhá, đuôi dài và trụi lủi. Anh thấy ở IKEA có, cả rổ, nhìn giống rổ thịt chuột anh mục kích ở bún chả Hàng Mành...

3.
- Em hát với anh mà em liếc người khác thì sao?
- Em đi xa quá rồi đó nhá. Em mà liếc đứa nào khác... lần sau anh không thèm hát với em.
- Anh không hát với em thì... thiệt anh.
- Ôi ai đó lại lên giọng rồi...
- Em có lên giọng đâu, mà em đã lên bao giờ đâu?
- Vâng .

4.
- Sao em toàn vẽ tranh ông già thế?
- Em thích ông già. Ông già tóc ngắn, đỡ tốn chì và tỉ mẩn.
- Sao em không thích vẽ bà già?
- Vì ít mẫu bà già, mới cả bà già tóc dài.
- Sao em không vẽ người trẻ?
- Tại vì không có nếp nhăn, với cả khó thấy sự từng trải.
- Ồi cái cô này! Người trẻ nhìn sáng tạo mà... Có người xinh gái, có người đẹp trai...
- Em không cần mặt xinh mà em cần cái thần trên khuôn mặt.
- Em biết không...
- Em không.
- Cứ chen vào giữa câu là thế nào nhở? Em biết không, anh...
- Anh mới có đôi kính kiểu cú vọ à?
- Khồng, anh hội tụ đủ: cả đẹp trai, cả sự từng trải, cả cái thần hay bần thần gì đó mà em cần .

Tuesday, December 19, 2006

Photo: Ủng hộ cho mùa mưa

Không, em chẳng tản mạn tản mát gì hôm nay đâu. Em chỉ cho phát ảnh vào đây để dân tình bớt phàn nàn về thời tiết. Cứ giả vờ là mưa cũng lung linh đi:

Hang in there... I'm comin'...


Hôm qua em chụp ảnh này trong tình trạng ướt như chuột cống. Trời mưa trắng xóa, cái cán ô em kẹp vào cổ cứ chực rơi xuống, hay bàn tay bé nhỏ của em cố gắng che chắn cho anh khỏi ướt mà hình như vẫn ướt. Em lại còn nhấp nha nhấp nhổm đi chợ nữa mà nhìn giọt nước mưa đẹp không đặng đi. Thiên hạ nhìn em chụp ảnh trong mưa xối xả bằng con mắt bấn loạn, em nhìn lại bằng con mắt của cô bò gặm cỏ . Em tưởng vì nghệ thuật là vui rồi, giờ em mới run, sợ anh vì ngấm mưa mà mốc. Lạy Bụt anh đừng mốc, em chỉ có mình anh, mà theo biên lai của Canon, anh hết hạn bảo hành lâu rồi .

Wednesday, December 13, 2006

Tản mạn: Ở giữa

You & me - 1



1. Thế là thiên hạ cưới. Mùa này có phải mùa cưới không mà mọi thứ cứ náo cả lên?! Không cần phải nhận được cái thiếp nào, mà nghe tin thôi cũng đã ù ù đôi màng nhĩ. Mưa gió tầm tã suốt tuần này sang tuần khác mà cái sự hạnh phúc vẫn cứ ào ạt. Chẳng phải chỉ là chuyện cưới xin, mà hình ảnh người ta kéo vali về thăm nhà dịp lễ trên sân ga cũng là một cái gì đấy. Có thể là chút ghen tỵ, chỉ đơn giản vì họ được tạm sống trong màu hồng và không có thời gian quan tâm đến màu xám bên ngoài. Giữa những náo nhiệt của sum vầy là im lặng của đơn lẻ.



2. Thế là trời hết nắng sang mưa. Lúc đi buổi sáng, mặt trời nhô cao, người ta hăm hở lắm. Lúc về, mưa sấm bão bùng, mọi thứ ảm đạm. Khi đi, cảm nhận được tinh thần sảng khoái đầu ngày. Khi về, tự nhiên không ai bảo ai, mọi người trở nên thụ động, im lặng và ủ dột như bầy chim ướt cánh, đôi vai so lại trong chiếc áo lạnh. Ngồi giữa khói thuốc lan lan cuối ngày, nghe tiếng bâng quơ nhắc về gió mùa Đông Bắc ở nhà, sẽ có một cảm giác lạ lắm. Trên xe bus và tàu, những chiếc ô cụp, nước nhỏ long tong hòa dần vào các vết chân ướt in trên sàn. Tiếng TVmobile trên xe lạc lõng. Người ta thậm chí cảm nhận được hơi ấm từ ánh đèn neon trên nóc xe. Trẻ con ở nhà trẻ cả ngày, giờ được đón về, dù không được vỗ về cũng không dám khóc. Các bố mẹ hết giờ công sở uể oải. Những mi mắt cụp, ánh nhìn chong chong xuống sàn hay màn mưa trắng ngoài cửa sổ, chỉ nhìn để mà nhìn thôi, còn đâu có gì quyến rũ những đôi mắt. Ngày ngày, giữa những nắng hửng là âm u.



3. Thế là hiểu thêm sự đa dạng của con người, qua văn chương và thực tế. Người tưởng chỉ là xã giao hóa ra thành tâm giao, thật đáng quý. Và người tưởng chỉ có một khuôn mặt thôi lại có số nhiều. Cát phủ không che kín được, gió thổi cát bay. Những lời thân thiện, dòng văn thơ ngọt ngào, tếu táo đùa vui, bằng cấp cao, hay thành công sự nghiệp không đủ để làm thay đổi được ấn tượng không tốt về nhân cách, nếu không nói là chúng có phần làm người ta băn khoăn hơn, bởi người có ngần ấy thứ tốt lẽ ra phải tốt. Tuy nhiên vẫn còn may mắn, giữa những vàng đen là nhiên liệu để đốt đi thôi, người ta còn có vàng trắng để mà giữ và trân trọng.



4. Thế là khắp nơi là những bước chân. Chỗ này, ga này, mình đã từng đứng đợi. Ở kia, bạn đã từng chờ. Phòng ấy, anh đã từng ngồi học. Cầu thang kia, chị đã từng bước lên. Mỗi nơi là hàng nghìn bước chân. Với mỗi bước đi, ta đã bỏ qua bao nhiêu bước chân khác ở giữa. Xa quá rồi cái thời ai đã từng đặt chân lên một nơi nào đó. Một hôm đi qua, nhận ra giữa một bước chân hôm nay là bao nhiêu vết giày của những hôm qua. Cũng nhiều bài học lắm chứ.



5. Chẳng biết giữa hai đầu của giai đoạn này, ta đã bỏ qua những gì?!